Hiển thị các bài đăng có nhãn Blog Rađio. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Blog Rađio. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 14 tháng 5, 2011

Blog Radio 86: 17 tuổi, sao tôi chọn cách chấm dứt tất cả?



Blog Việt - Bạn thân mến! Khi bạn đang nghe Blog Radio tuần nay thì hàng ngàn bạn học sinh đang chuẩn bị bước vào kỳ thi Đại học đầy cam go. Các bạn đang nỗ lực "cháy hết mình... thành những ước mơ" đang tiến gần đến cánh cổng Đại học với bao ước mơ đón đợi. Và nơi đây chúng ta lắng nghe tâm sự của một cô gái 17 tuổi. 
Bạn nghĩ gì về tuổi 17 - ước mơ, hy vọng, hoài bão, cuộc sống tươi đẹp trước mắt... Còn cô gái trong câu chuyện ngày hôm nay nghĩ gì về cuộc sống bạn hãy cùng chúng tôi lắng nghe! Và Blog Radio hy vọng qua câu chuyện hôm nay các bạn trẻ nói chung sẽ tìm ra cho mình hướng đi đúng đắn, biết cách nuôi dưỡng ước mơ và luôn hướng đến những điều Chân - Thiện - Mỹ bởi cuộc sống còn nhiều điều tốt đẹp đang đợi các bạn phía trước.

17 tuổi, tôi dành phần lớn thời gian giam mình trong những suy nghĩ mông lung và ảm đạm. Tôi không xinh đẹp. Không đủ xinh đẹp để được người khác ngoái nhìn những khi bước qua. Gia đình tôi không giàu có. Cha và mẹ đều chỉ là công chức bình thường kiếm sống bằng những công việc buồn tẻ như nhiều người khác. Việc học rõ ràng không phải là năng khiếu của tôi. Tôi chật vật lê bước qua mười năm học với thành tích không đáng tự hào mà cũng chẳng cần xấu hổ. Tôi không có nhiều bạn. Những mối quan hệ bạn bè đối với tôi thật tẻ nhạt: vài câu chuyện vơ vẩn, mấy nụ cười xã giao… Nói về bản thân tôi chỉ cần 2 chữ: bình thường. Cái sự “bình thường” làm tôi chán ngấy. Thậm chí tôi còn chẳng có cả ước mơ. Tôi không biết mình muốn gì, muốn trở thành ai. Tôi không biết sự tồn tại của mình có ý nghĩa gì…
Tôi tìm đến thứ niềm vui ảo giác bằng những vết rạch ứa máu trên cánh tay. Một ngày chán nản hơn cả những ngày chán nản nhất mà tôi đã từng trải qua, tôi rạch sâu vào cổ tay để nhìn máu tuôn ra ồ ạt. Vô cảm. Tôi tỉnh dậy trong bệnh viện. Mẹ khóc và mắt bố trũng sâu. Nỗi buồn trong tôi tan biến nhưng thay vào đó không phải là niềm vui, cũng chẳng phải ân hận. Vẫn là cảm giác bình thường cố hữu cứ đeo bám lấy cuộc đời tôi.
- Ảnh minh họa: immortal412
Lúc buồn, tôi lang thang ở hành lang bệnh viện ngắm nhìn những gương mặt thiểu não của người nhà bệnh nhân, tự thêu dệt ra câu chuyện về cuộc đời họ để trong chốc lát quên đi cuộc đời của chính mình. Một chị vẻ ngoài khắc khổ, đôi mắt mệt mỏi hớt hải chạy ra từ căn phòng bệnh nhân gần cửa sổ nơi tôi đứng. Chị ngơ ngác nhìn quanh, nhận ra tôi có vẻ rảnh rỗi bèn ấn vào tay tôi chiếc khăn mặt xơ xác đã ố vàng, hổn hển: “Chị vò giúp em, cháu nó nôn …”. Không để tôi kịp từ chối, chị lại chạy biến vào phòng. Tôi đành vừa đi vò khăn giúp chị vừa hằn học với suy nghĩ “Người nhà quê thật rắc rối!”. Tôi mang khăn vào tận phòng trả cho chị. Chị chẳng nói chẳng rằng vội vàng giật lấy lau những vệt nôn quanh cổ cho đứa nhỏ nằm thiêm thiếp trên giường. Bực tức vì thái độ khiếm nhã của chị nhà quê, tôi định bỏ đi luôn nhưng chẳng hiểu sao chân không bước nổi. Tôi ngây người nhìn đứa bé đen đúa quắt queo chỉ tầm 3,4 tuổi. Gầy gò đến mức nằm chưa hết 1 phần 3 giường bệnh. Trên cánh tay nhỏ xíu của em cắm một cây kim truyền. Miệng em mếu phụng phịu trong giấc mơ. Một giọt nước còn đọng trên khóe mắt nhắm nghiền.
Thấy thằng nhỏ ngủ yên, chị mới quay lại kéo tôi ngồi xuống góc giường trò chuyện. Hóa ra chị chỉ hơn tôi 2 tuổi. Nhà đâu ở tận Sơn La. Nghèo lắm. Chị chỉ được học hết lớp 3. Nhà đông anh em nên nghỉ học ở nhà trồng ngô với mẹ.14 tuổi chị đã lấy chồng. Lấy chồng để về trồng ngô cho nhà chồng. Chị cười buồn bảo thế. Nhà chồng chị cũng nghèo như nhà chị. Ở quê chị nhà nào cũng nghèo. Buổi sáng mở mắt ra là ra đồng làm việc. Tối mịt về nhà lại chong đèn vá áo cho chồng con. Xong việc nhà là lên giường đi ngủ. Làm quần quật cả ngày, sức đâu mà đi chơi. Vả lại cũng chẳng có gì mà chơi. Nhà chị chỉ có một cái đài con, mỗi tối bật 30 phút cho người già nghe tin tức. Ti vi thì chị có được thấy vài lần, là những lần xuống huyện lo việc. Với người làng chị, nó là cái thứ xa xỉ phẩm lắm lắm. Quanh năm suốt tháng họ chỉ biết làm rồi ăn, ăn rồi ngủ, ngủ dậy lại làm. Chỉ cần làm ra đủ ăn đã là hạnh phúc. Chị sống cuộc đời như thế từ lâu lắm rồi.
- Ảnh minh họa: shanlin92
 Rồi thì đứa con bé bỏng của chị bị ốm. Hình như là bệnh gì ở thận. Chạy chữa ở làng không xong. Đưa xuống huyện cũng không được. Chồng chị chạy vạy vay được 3 triệu đồng đưa con lên Hà Nội chữa bệnh. Cứ thế vợ chồng con cái chị vật vã ở bệnh viện này gần 3 tháng. Tiền thuốc men, tiền chữa trị, tiền ăn, một tỉ thứ tiền đều trông vào dăm triệu vay được. Giờ ngày ngày chồng chị lại theo người ta ra chợ lao động làm mấy việc vặt vãnh. Hôm nào may mắn kiếm được vài chục ngàn thì vợ chồng được ăn no, thằng cu được quả cam, cái bánh. Còn những ngày không ai thuê, tiền hết, có khi cả vợ cả chồng chị nhịn đói để dành phần cho đứa con đau yếu. Cũng may còn có người nhà bệnh nhân với bác sĩ thương cháu bé, thi thoảng lại cho hộp sữa hay ít tiền. Khổ sở là thế nhưng chị bảo còn may hơn khối người. Như ở phòng bên kia, nhà chỉ có một bà một cháu. Người bà đã gần 70 mà vẫn phải gánh rau đi bán kiếm tiền chữa bệnh cho cháu. Người nghèo thường thương nhau. Lúc không có thì thôi, chứ hễ con chị có gì là chị lại mang chia cho con bé bên ấy một ít. Nói rồi chị lại ứa nước mắt. Chị thương con trai. Chị thương bà cháu phòng bên. Rồi lại thương cả 2 đứa con gái mà chị gửi lại dưới quê cho bố mẹ chồng. Một đứa 5 tuổi, một đứa mới lên 2. Cả ngày con chị cắp con em lang thang nhặt quả dại…
Kể hết rồi, chị lại hỏi tôi bị sao mà phải vào đây? Nhìn gương mặt già dặn, khắc khổ như đã ngoài 30 của chị, tôi chẳng đủ can đảm để nói với chị rằng vì tôi chán ngán cuộc sống an nhàn đầy đủ của mình mà tự tìm cách làm đau bản thân. Nhìn những người bệnh mắt trũng sâu, da tái đi vì thiếu máu nằm co quắp đợi chờ sự sống ban phát bởi lòng nhân đạo, tôi chẳng thể kể với chị rằng tôi đã thích thú biết bao mỗi lần nhìn thấy máu trên cánh tay mình nhỏ từng giọt, từng giọt xuống nền toilet. Nhìn thân hình bé bỏng đang vật lộn với thần chết của con trai chị, tôi không đủ can đảm để nói rằng tôi đã muốn tự giết chết chính mình. Tôi nói dối rằng đó là một tai nạn.

Tôi 17 tuổi, đầy đủ chân tay và hoàn toàn khỏe mạnh. Tôi được cha mẹ yêu thương chăm sóc. Tôi được đi học. Tôi được ăn ít nhất 3 bữa một ngày và thường là những món mà tôi thích. Tôi có một phòng riêng, không rộng nhưng sạch sẽ. Tôi cũng có cả ti vi, máy tính, điện thoại. Tôi đi học bằng xe đạp và bố mẹ đang dành dụm tiền để mua xe máy cho tôi khi vào đại học. Đôi khi vào ngày nghỉ, mẹ đưa tôi đi mua một chiếc áo đẹp mà tôi thích đến nỗi kể về nó suốt cả tuần. Có một vài người bạn tặng quà cho tôi vào ngày sinh nhật. Bố chưa bao giờ đánh tôi. Ngày chủ nhật, tôi được ngủ nướng đến 9 giờ.
Tôi 17 tuổi, toàn quyền quyết định tương lai của mình. Tại sao tôi lại chọn cách chấm dứt tất cả? Tôi có quyền gì cho rằng chỉ có mình bất hạnh khi thậm chí chưa sống đủ lâu để được thực sự nếm mùi bất hạnh. Tôi có quyền gì ghét bỏ cuộc đời khi có hàng ngàn hàng vạn người đang khát khao được sống? May mắn biết bao, tôi vẫn còn cơ hội.
Tôi 17 tuổi, còn nhiều việc để làm hơn là tự gây cho mình những vết thương...
Blog Radio chuyển thể từ bài viết của bạn RUE – akiru1118

Blog Radio 86: 17 tuổi, sao tôi chọn cách chấm dứt tất cả?



Blog Việt - Bạn thân mến! Khi bạn đang nghe Blog Radio tuần nay thì hàng ngàn bạn học sinh đang chuẩn bị bước vào kỳ thi Đại học đầy cam go. Các bạn đang nỗ lực "cháy hết mình... thành những ước mơ" đang tiến gần đến cánh cổng Đại học với bao ước mơ đón đợi. Và nơi đây chúng ta lắng nghe tâm sự của một cô gái 17 tuổi. 
Bạn nghĩ gì về tuổi 17 - ước mơ, hy vọng, hoài bão, cuộc sống tươi đẹp trước mắt... Còn cô gái trong câu chuyện ngày hôm nay nghĩ gì về cuộc sống bạn hãy cùng chúng tôi lắng nghe! Và Blog Radio hy vọng qua câu chuyện hôm nay các bạn trẻ nói chung sẽ tìm ra cho mình hướng đi đúng đắn, biết cách nuôi dưỡng ước mơ và luôn hướng đến những điều Chân - Thiện - Mỹ bởi cuộc sống còn nhiều điều tốt đẹp đang đợi các bạn phía trước.

17 tuổi, tôi dành phần lớn thời gian giam mình trong những suy nghĩ mông lung và ảm đạm. Tôi không xinh đẹp. Không đủ xinh đẹp để được người khác ngoái nhìn những khi bước qua. Gia đình tôi không giàu có. Cha và mẹ đều chỉ là công chức bình thường kiếm sống bằng những công việc buồn tẻ như nhiều người khác. Việc học rõ ràng không phải là năng khiếu của tôi. Tôi chật vật lê bước qua mười năm học với thành tích không đáng tự hào mà cũng chẳng cần xấu hổ. Tôi không có nhiều bạn. Những mối quan hệ bạn bè đối với tôi thật tẻ nhạt: vài câu chuyện vơ vẩn, mấy nụ cười xã giao… Nói về bản thân tôi chỉ cần 2 chữ: bình thường. Cái sự “bình thường” làm tôi chán ngấy. Thậm chí tôi còn chẳng có cả ước mơ. Tôi không biết mình muốn gì, muốn trở thành ai. Tôi không biết sự tồn tại của mình có ý nghĩa gì…
Tôi tìm đến thứ niềm vui ảo giác bằng những vết rạch ứa máu trên cánh tay. Một ngày chán nản hơn cả những ngày chán nản nhất mà tôi đã từng trải qua, tôi rạch sâu vào cổ tay để nhìn máu tuôn ra ồ ạt. Vô cảm. Tôi tỉnh dậy trong bệnh viện. Mẹ khóc và mắt bố trũng sâu. Nỗi buồn trong tôi tan biến nhưng thay vào đó không phải là niềm vui, cũng chẳng phải ân hận. Vẫn là cảm giác bình thường cố hữu cứ đeo bám lấy cuộc đời tôi.
- Ảnh minh họa: immortal412
Lúc buồn, tôi lang thang ở hành lang bệnh viện ngắm nhìn những gương mặt thiểu não của người nhà bệnh nhân, tự thêu dệt ra câu chuyện về cuộc đời họ để trong chốc lát quên đi cuộc đời của chính mình. Một chị vẻ ngoài khắc khổ, đôi mắt mệt mỏi hớt hải chạy ra từ căn phòng bệnh nhân gần cửa sổ nơi tôi đứng. Chị ngơ ngác nhìn quanh, nhận ra tôi có vẻ rảnh rỗi bèn ấn vào tay tôi chiếc khăn mặt xơ xác đã ố vàng, hổn hển: “Chị vò giúp em, cháu nó nôn …”. Không để tôi kịp từ chối, chị lại chạy biến vào phòng. Tôi đành vừa đi vò khăn giúp chị vừa hằn học với suy nghĩ “Người nhà quê thật rắc rối!”. Tôi mang khăn vào tận phòng trả cho chị. Chị chẳng nói chẳng rằng vội vàng giật lấy lau những vệt nôn quanh cổ cho đứa nhỏ nằm thiêm thiếp trên giường. Bực tức vì thái độ khiếm nhã của chị nhà quê, tôi định bỏ đi luôn nhưng chẳng hiểu sao chân không bước nổi. Tôi ngây người nhìn đứa bé đen đúa quắt queo chỉ tầm 3,4 tuổi. Gầy gò đến mức nằm chưa hết 1 phần 3 giường bệnh. Trên cánh tay nhỏ xíu của em cắm một cây kim truyền. Miệng em mếu phụng phịu trong giấc mơ. Một giọt nước còn đọng trên khóe mắt nhắm nghiền.
Thấy thằng nhỏ ngủ yên, chị mới quay lại kéo tôi ngồi xuống góc giường trò chuyện. Hóa ra chị chỉ hơn tôi 2 tuổi. Nhà đâu ở tận Sơn La. Nghèo lắm. Chị chỉ được học hết lớp 3. Nhà đông anh em nên nghỉ học ở nhà trồng ngô với mẹ.14 tuổi chị đã lấy chồng. Lấy chồng để về trồng ngô cho nhà chồng. Chị cười buồn bảo thế. Nhà chồng chị cũng nghèo như nhà chị. Ở quê chị nhà nào cũng nghèo. Buổi sáng mở mắt ra là ra đồng làm việc. Tối mịt về nhà lại chong đèn vá áo cho chồng con. Xong việc nhà là lên giường đi ngủ. Làm quần quật cả ngày, sức đâu mà đi chơi. Vả lại cũng chẳng có gì mà chơi. Nhà chị chỉ có một cái đài con, mỗi tối bật 30 phút cho người già nghe tin tức. Ti vi thì chị có được thấy vài lần, là những lần xuống huyện lo việc. Với người làng chị, nó là cái thứ xa xỉ phẩm lắm lắm. Quanh năm suốt tháng họ chỉ biết làm rồi ăn, ăn rồi ngủ, ngủ dậy lại làm. Chỉ cần làm ra đủ ăn đã là hạnh phúc. Chị sống cuộc đời như thế từ lâu lắm rồi.
- Ảnh minh họa: shanlin92
 Rồi thì đứa con bé bỏng của chị bị ốm. Hình như là bệnh gì ở thận. Chạy chữa ở làng không xong. Đưa xuống huyện cũng không được. Chồng chị chạy vạy vay được 3 triệu đồng đưa con lên Hà Nội chữa bệnh. Cứ thế vợ chồng con cái chị vật vã ở bệnh viện này gần 3 tháng. Tiền thuốc men, tiền chữa trị, tiền ăn, một tỉ thứ tiền đều trông vào dăm triệu vay được. Giờ ngày ngày chồng chị lại theo người ta ra chợ lao động làm mấy việc vặt vãnh. Hôm nào may mắn kiếm được vài chục ngàn thì vợ chồng được ăn no, thằng cu được quả cam, cái bánh. Còn những ngày không ai thuê, tiền hết, có khi cả vợ cả chồng chị nhịn đói để dành phần cho đứa con đau yếu. Cũng may còn có người nhà bệnh nhân với bác sĩ thương cháu bé, thi thoảng lại cho hộp sữa hay ít tiền. Khổ sở là thế nhưng chị bảo còn may hơn khối người. Như ở phòng bên kia, nhà chỉ có một bà một cháu. Người bà đã gần 70 mà vẫn phải gánh rau đi bán kiếm tiền chữa bệnh cho cháu. Người nghèo thường thương nhau. Lúc không có thì thôi, chứ hễ con chị có gì là chị lại mang chia cho con bé bên ấy một ít. Nói rồi chị lại ứa nước mắt. Chị thương con trai. Chị thương bà cháu phòng bên. Rồi lại thương cả 2 đứa con gái mà chị gửi lại dưới quê cho bố mẹ chồng. Một đứa 5 tuổi, một đứa mới lên 2. Cả ngày con chị cắp con em lang thang nhặt quả dại…
Kể hết rồi, chị lại hỏi tôi bị sao mà phải vào đây? Nhìn gương mặt già dặn, khắc khổ như đã ngoài 30 của chị, tôi chẳng đủ can đảm để nói với chị rằng vì tôi chán ngán cuộc sống an nhàn đầy đủ của mình mà tự tìm cách làm đau bản thân. Nhìn những người bệnh mắt trũng sâu, da tái đi vì thiếu máu nằm co quắp đợi chờ sự sống ban phát bởi lòng nhân đạo, tôi chẳng thể kể với chị rằng tôi đã thích thú biết bao mỗi lần nhìn thấy máu trên cánh tay mình nhỏ từng giọt, từng giọt xuống nền toilet. Nhìn thân hình bé bỏng đang vật lộn với thần chết của con trai chị, tôi không đủ can đảm để nói rằng tôi đã muốn tự giết chết chính mình. Tôi nói dối rằng đó là một tai nạn.

Tôi 17 tuổi, đầy đủ chân tay và hoàn toàn khỏe mạnh. Tôi được cha mẹ yêu thương chăm sóc. Tôi được đi học. Tôi được ăn ít nhất 3 bữa một ngày và thường là những món mà tôi thích. Tôi có một phòng riêng, không rộng nhưng sạch sẽ. Tôi cũng có cả ti vi, máy tính, điện thoại. Tôi đi học bằng xe đạp và bố mẹ đang dành dụm tiền để mua xe máy cho tôi khi vào đại học. Đôi khi vào ngày nghỉ, mẹ đưa tôi đi mua một chiếc áo đẹp mà tôi thích đến nỗi kể về nó suốt cả tuần. Có một vài người bạn tặng quà cho tôi vào ngày sinh nhật. Bố chưa bao giờ đánh tôi. Ngày chủ nhật, tôi được ngủ nướng đến 9 giờ.
Tôi 17 tuổi, toàn quyền quyết định tương lai của mình. Tại sao tôi lại chọn cách chấm dứt tất cả? Tôi có quyền gì cho rằng chỉ có mình bất hạnh khi thậm chí chưa sống đủ lâu để được thực sự nếm mùi bất hạnh. Tôi có quyền gì ghét bỏ cuộc đời khi có hàng ngàn hàng vạn người đang khát khao được sống? May mắn biết bao, tôi vẫn còn cơ hội.
Tôi 17 tuổi, còn nhiều việc để làm hơn là tự gây cho mình những vết thương...
Blog Radio chuyển thể từ bài viết của bạn RUE – akiru1118

Thứ Tư, 11 tháng 5, 2011

Blog Radio84: Sao em không về mùa dã quỳ nở mênh mang?




Bạn đang theo dõi Blog Radio số 84!
Các bạn thân mến, giữa dòng đời tấp nập, có  những người chưa đến duyên - đến phận nhưng họ lại trở thành những phần không thể thiếu trong cuộc đời của nhau. Cuộc sống hiện đại nhiều khi người ta nghi ngờ liệu còn bao nhiêu người sẵn sàng hy sinh hạnh phúc của mình cho người khác? Câu trả lời là còn rất nhiều bởi có người sẵn sàng vượt qua những dị nghị của dư luận để cứu vớt mảnh đời bất hạnh. Mời các bạn theo dõi và chia sẻ ý kiến với câu chuyện của Blog Radio tuần này!
Blog Radio - Anh là giáo viên trẻ mới ra trường, về công tác ở mãi tận vùng hẻo lánh xa xôi của một miền trung du. Mùa mưa, đất nhão nhét không muốn bước chân ra khỏi nhà. Mùa nắng, những giọt nước trở nên cực kỳ quý giá và hiếm hoi…
Rồi còn cháy rừng, đất lở, mưa giông, lũ quét… Chừng ấy khó khăn trong lời của gia đình, bạn bè cũng không làm anh nhụt chí mà từ bỏ ý định đến với các học sinh nơi đây. Anh đến với các em bằng nhiệt huyết và sự say mê của một giáo viên trẻ tuổi. Anh muốn truyền cho học sinh không chỉ kiến thức, cả sự hồn nhiên, tươi trẻ của mình.
Có lẽ ông trời cũng đồng tình, ủng hộ với quyết định của anh nên ngày anh về là một ngày dịu mát, trời xanh trong gieo vào lòng người những niềm vui rộn ràng và tươi trẻ.
Anh về ở nhà Quang – giáo viên dạy toán, kiêm luôn Bí thư Đoàn trường. Và theo những gì anh tìm hiểu thì đây là một gia đình có truyền thống sư phạm: Đời cụ Quang, trong nhà có người dạy học ở trường Bưởi, ông cụ đẻ ra bố Quang bây giờ, trước kia cũng là thầy đồ dạy học. Hiện tại, bố Quang là hiệu trưởng một trường tiểu học, còn mẹ Quang làm ở trung tâm giáo dục thường xuyên của huyện. Quả là một truyền thống đáng để tự hào!
Còn gia đình anh, thậm chí cả họ nhà anh, chỉ có mỗi mình anh theo con đường sư phạm. Có lẽ đó là ý trời… Thuở nhỏ, anh thích chơi đùa cùng những con vật nhỏ xinh, giả làm thầy giáo dạy chúng học. Học lớp bốn rồi nhưng những giờ ra chơi anh vẫn thích chạy sang chơi ở lớp mẫu giáo bên cạnh trường… Bốn năm Đại học anh vẫn giữ được khuôn mặt cực kỳ "baby", vóc dáng thư sinh, trắng trẻo và tính tình vô tư, yêu đời như hồi còn học cấp Ba, chẳng có gì thay đổi…

Anh quyết định về dạy chữ cho những em nhỏ vùng trung du xa xôi - Ảnh minh họa: MJnicklove

Ngày đầu tiên, Quang dẫn anh đi lòng vòng khắp nơi, đến thăm nhà một số giáo viên trong trường và để cho anh thông thuộc đường đi lối lại…
Buổi tối, sau chương trình thời sự là anh về phòng, nằm lăn ra ngủ luôn. Lúc Quang gọi dậy xem bóng đá, anh có biết nhưng chân tay mỏi rã rời nên vờ không nghe thấy. Nhưng rồi một lát sau, có tiếng la hét, khóc lóc ở phòng bên khiến anh giật mình tỉnh hẳn. Anh định chạy ra xem có chuyên gì thì Quang có mặt và ngăn lại.
Không có gì đâu, rồi cậu sẽ quen thôi!
Quang nhỉnh hơn anh hai tuổi, nhưng hai người xưng hô với nhau như những người bạn cho thân mật – cả Quang và anh đều nhất trí như thế. Anh nằm im, nghe Quang tâm sự:
- Đó là đứa em gái bướng bỉnh của mình. Nó bằng tuổi với cậu đấy, học ở mãi tận trong Thành phố Hồ Chí Minh và cũng mới về được một tuần nay thôi – với cái thai sáu tháng trong bụng… Mình với cậu hẳn chẳng lạ gì chuyện sống đôi, sống thử của một bộ phận sinh viên… Em gái mình cũng không thoát khỏi chuyện đó. Và bây giờ thì...
- ...
Gia đình mình đã gọi điện vào trong đó cho gia đình gã kia để tìm cách giải quyết thì hay tin tên này nhiễm virut HIV do tiêm chích ma túy… Quả là một tin sét đánh ngang tai… Đó là lý do mà không khí buồn tẻ bao trùm lên căn nhà này cả một tuần nay rồi!
Quang lặng im.
Anh cũng vẫn lặng im, từ đầu đến cuối… Anh không ngủ lại được và thức một mạch đến sáng với những dòng suy nghĩ riêng của mình. Anh biết Quang cũng không ngủ, nằm bên cạnh anh trở mình liên tục…
Anh định sau những giờ lên lớp, buổi chiều anh sẽ tới nhà từng em học sinh do mình chủ nhiệm, vừa để biết tình hình của mỗi em trong lớp, vừa để hòa nhập với cuộc sống nơi đây. Nhưng dự định ấy lại chưa thực hiện được.
Hoa dã quỳ vàng một màu hiu hắt - Ảnh minh họa: Theo BlogPleiku

Đã hơn hai tháng rồi. Anh bắt đầu cảm thấy mọi thứ ở đây thân thuộc đối với mình. Và chuyện về em gái của Quang đã chiếm mất thời gian cho cái dự định ban đầu kia của anh.
Những buổi chiều trôi qua sự trầm ngâm của anh, trong căn phòng nhìn ra dòng sông dã quỳ vàng một màu hiu hắt. Bất chợt ở ban công phòng bên cạnh có tiếng động. Anh nhìn sang, bắt gặp một khuôn mặt hốc hác, tiều tụy. Đôi mắt cô gái nhìn xoáy sâu vào anh không chớp khiến anh cảm thấy rùng mình. Và ánh mắt ấy cứ ám ảnh anh, theo anh cả vào trong giấc ngủ.
Ánh mắt ấy nói gì? Cô gái đang nghĩ gì? Cuộc sống của cô không thể mòn mỏi, lặng lẽ như Quỳnh và Giao trong "Tỏa nhị Kiều" của Xuân Diệu được. Nếu cuộc sống chỉ cho ta một trái chanh, thì tại sao ta không kiếm thêm một chút đường để có một ly nước chanh hoàn hảo? Anh học được điều đó. Trong khổ đau, con người ta lại sẽ tìm ra sự khởi phát của sức mạnh. Và anh, anh thấy mình có trách nhiệm gõ cửa, khơi dậy sức mạnh và nghị lực ấy trong cô…
Rồi từ đó chiều nào cũng vậy, anh lại ra đứng ở ban công, hướng về phía phòng cô gái và đọc những mẩu chuyện về số phận của con người. Nhân vật trong mỗi câu chuyện anh kể có những nỗi bất hạnh, mất mát, khổ đau riêng – nhưng họ đều có chung một thứ. Ấy là ý chí và nghị lực để vượt qua tất cả những điều đó…
Ban đầu, chỉ có anh với khoảng trống của ban công phía bên kia. Nhưng rồi những câu chuyện bình dị cảm động, giọng kể đầy truyền cảm, như tâm tình, nhắn nhủ ấy của anh khiến cô gái mở cửa bước ra, đứng nhìn anh – im lặng… Anh thấy đôi vai nhỏ bé của người con gái run lên theo từng tiếng nấc….
Hai ngày sau, khi ở nhà điện thoại lên báo tin chị gái anh sinh một bé trai kháu khỉnh, thì trên này em gái Quang cũng bắt đầu trở dạ. Bố Quang giận con gái mình và xem ra không có ý định tha thứ. Chỉ có ba người: anh, Quang và mẹ cô đưa cô vào viện.
Nửa giờ sau khi sinh, người con gái bất hạnh ấy đột ngột ra đi trong sự bàng hoàng, sững sờ của mọi người… Mẹ Quang ngất ngay tại chỗ. Còn anh, anh không thể nào quên được khuôn mặt ấy – khuôn mặt bình thản như đi vào giấc ngủ. Trên mi mắt cô còn đọng những giọt nước mắt – những giọt nước mắt khổ đau hay hạnh phúc – hạnh phúc khi được ôm sinh linh bé nhỏ ấy của mình trong vòng tay, có lẽ chỉ anh mới hiểu được…
Ánh mắt của cô gái ám ảnh anh theo anh vào tận giấc ngủ - Ảnh minh họa: xxchange

Một buổi chiều thứ bảy, người ta thấy anh về với một đứa bé trên tay. Những con mắt tò mò, những cái miệng đoán già đoán non… Chẳng mấy chốc cả khu phố đồn ầm lên rằng đó là con riêng của anh. Anh chẳng buồn giải thích, và cũng không có thời gian để giải thích cho tất cả mọi người. Anh mừng vì bố mẹ và chị gái khi nghe anh kể lại câu chuyện tỏ ra cảm thông và không nhìn đứa bé với cái nhìn xa lạ, lạnh lùng.
Người mà anh tưởng sẽ hiểu và thông cảm cho anh nhiều nhất – là người yêu anh thì lại không như anh nghĩ. Dường như với cô, câu chuyện của anh chỉ như một lời thanh minh cho lỗi lầm của mình… Hai người chia tay. Anh không trách cô, chỉ tiếc nuối cho mối tình đầu với những thánh ngày tươi đẹp mà anh và cô đã có.
Một tiếng thở dài trong đêm!
"Thời gian thấm thoắt thoi đưa,
Lặng trôi – tôi với ngẩn ngơ ngỡ ngàng…"
Anh bâng khuâng chép vào sổ thơ của mình hai câu thơ như thế.
Mùa dã quỳ nở vàng mênh mang - Ảnh minh họa: nhochaudau

Sáu năm trôi qua…
Nhanh thật! Anh không nghĩ mình đã gắn bó được chừng ấy thời gian với mảnh đất này. Lớp học sinh đầu tiên của anh, giờ có người sớm trưởng thành và thường xuyên liên lạc với anh. Soi mình vào gương, anh dễ dàng nhận ra mình đen hơn, khuôn mặt "baby" ngày nào giờ có vẻ "xương xẩu" một chút và rắn rỏi hơn. Anh mỉm cười – nụ cười nguyên vẻ rạng rỡ tràn đầy như thuở nào…
Một buổi sáng trời đổ mưa – cơn mưa đầu mùa ngọt lành và mát mẻ. Anh vừa từ dưới nhà trở lên, và lần này không giống như bao lần về thăm nhà khác vì anh dắt theo một bé gái tóc ngắn có đôi mắt to tròn đầy vẻ lém lỉnh, trông khá thông minh. Đó là đứa trẻ của sáu năm về trước. Nó đã đến tuổi đi học. Và anh muốn cho nó vào học ở ngôi trường của ông ngoại nó, với tờ giấy khai sinh có tên con bé, tên mẹ nó, và tên anh.
Vậy là khi đến nhà, con phải chào bác Quang, chào ông bà ngoại hả bố? – Cô bé hỏi lại anh.
Anh mỉm cười xoa đầu con bé. Nó đã trở thành một phần ý nghĩa trong cuộc sống của anh tự bao giờ, anh chẳng biết, chỉ biết những lần ở nhà điện lên báo tin nó bị sốt phải vào viện, hay có chuyện gì liên quan đến con bé là anh lại cuống cuồng thu xếp về ngay. Nhiều lần anh tưởng chừng như con bé không thể qua khỏi. Người nó xanh xao, gầy guộc… Nhưng cuối cùng ông trời cũng nghe thấy lời nguyện cầu của anh để cho nó tiếp tục được làm bạn với anh. Anh biết sẽ đến một ngày, nó cũng phải ra đi, giống như người mẹ bất hạnh của nó, nên anh dồn hết tình yêu thương từ trái tim đầy nhiệt huyết của người học Văn, dạy Văn cho đứa trẻ này.
Anh dẫn con bé ra mộ của mẹ nó trước, đúng vào mùa dã quỳ nở vàng mênh mang. Con bé thích lắm! Nó chạy nhảy, nô đùa giữa thảm hoa màu vàng rực rỡ như một chú chim nhỏ xinh hồn nhiên… Ánh nắng buổi mai rọi xuống bờ vai nó, lấp lóa trên vành mũ trắng và những sợi tóc mai sáng bừng lên, trông như một thiên thần nhỏ đáng yêu!
Nhưng không phải chỉ có một mình anh say sưa với khung cảnh thần tiên ấy.
Từ trên ban công của ngôi nhà cách đó chừng 100m, có một đôi mắt khác cũng đăm đắm nhìn vào con bé với một nỗi niềm xúc động ghê ghớm!
Đó là bố của Quang. Ông chợt bàng hoàng… Đứa bé gái ấy sao lại giống với con gái ông hồi nhỏ đến vậy!
Và đôi mắt ông ươn ướt…
Mùa mưa đang về với miền trung du, tưới đằm và dịu mát lòng người để chợt nghe xôn xao những thanh âm rộn ràng tươi trẻ…
Sao em không về mùa dã quỳ nở mênh mang?
  • Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Blogger Lương Đình Khoa: “Mùa bao ký ức cho mình nhớ thương...

Blog Radio84: Sao em không về mùa dã quỳ nở mênh mang?




Bạn đang theo dõi Blog Radio số 84!
Các bạn thân mến, giữa dòng đời tấp nập, có  những người chưa đến duyên - đến phận nhưng họ lại trở thành những phần không thể thiếu trong cuộc đời của nhau. Cuộc sống hiện đại nhiều khi người ta nghi ngờ liệu còn bao nhiêu người sẵn sàng hy sinh hạnh phúc của mình cho người khác? Câu trả lời là còn rất nhiều bởi có người sẵn sàng vượt qua những dị nghị của dư luận để cứu vớt mảnh đời bất hạnh. Mời các bạn theo dõi và chia sẻ ý kiến với câu chuyện của Blog Radio tuần này!
Blog Radio - Anh là giáo viên trẻ mới ra trường, về công tác ở mãi tận vùng hẻo lánh xa xôi của một miền trung du. Mùa mưa, đất nhão nhét không muốn bước chân ra khỏi nhà. Mùa nắng, những giọt nước trở nên cực kỳ quý giá và hiếm hoi…
Rồi còn cháy rừng, đất lở, mưa giông, lũ quét… Chừng ấy khó khăn trong lời của gia đình, bạn bè cũng không làm anh nhụt chí mà từ bỏ ý định đến với các học sinh nơi đây. Anh đến với các em bằng nhiệt huyết và sự say mê của một giáo viên trẻ tuổi. Anh muốn truyền cho học sinh không chỉ kiến thức, cả sự hồn nhiên, tươi trẻ của mình.
Có lẽ ông trời cũng đồng tình, ủng hộ với quyết định của anh nên ngày anh về là một ngày dịu mát, trời xanh trong gieo vào lòng người những niềm vui rộn ràng và tươi trẻ.
Anh về ở nhà Quang – giáo viên dạy toán, kiêm luôn Bí thư Đoàn trường. Và theo những gì anh tìm hiểu thì đây là một gia đình có truyền thống sư phạm: Đời cụ Quang, trong nhà có người dạy học ở trường Bưởi, ông cụ đẻ ra bố Quang bây giờ, trước kia cũng là thầy đồ dạy học. Hiện tại, bố Quang là hiệu trưởng một trường tiểu học, còn mẹ Quang làm ở trung tâm giáo dục thường xuyên của huyện. Quả là một truyền thống đáng để tự hào!
Còn gia đình anh, thậm chí cả họ nhà anh, chỉ có mỗi mình anh theo con đường sư phạm. Có lẽ đó là ý trời… Thuở nhỏ, anh thích chơi đùa cùng những con vật nhỏ xinh, giả làm thầy giáo dạy chúng học. Học lớp bốn rồi nhưng những giờ ra chơi anh vẫn thích chạy sang chơi ở lớp mẫu giáo bên cạnh trường… Bốn năm Đại học anh vẫn giữ được khuôn mặt cực kỳ "baby", vóc dáng thư sinh, trắng trẻo và tính tình vô tư, yêu đời như hồi còn học cấp Ba, chẳng có gì thay đổi…

Anh quyết định về dạy chữ cho những em nhỏ vùng trung du xa xôi - Ảnh minh họa: MJnicklove

Ngày đầu tiên, Quang dẫn anh đi lòng vòng khắp nơi, đến thăm nhà một số giáo viên trong trường và để cho anh thông thuộc đường đi lối lại…
Buổi tối, sau chương trình thời sự là anh về phòng, nằm lăn ra ngủ luôn. Lúc Quang gọi dậy xem bóng đá, anh có biết nhưng chân tay mỏi rã rời nên vờ không nghe thấy. Nhưng rồi một lát sau, có tiếng la hét, khóc lóc ở phòng bên khiến anh giật mình tỉnh hẳn. Anh định chạy ra xem có chuyên gì thì Quang có mặt và ngăn lại.
Không có gì đâu, rồi cậu sẽ quen thôi!
Quang nhỉnh hơn anh hai tuổi, nhưng hai người xưng hô với nhau như những người bạn cho thân mật – cả Quang và anh đều nhất trí như thế. Anh nằm im, nghe Quang tâm sự:
- Đó là đứa em gái bướng bỉnh của mình. Nó bằng tuổi với cậu đấy, học ở mãi tận trong Thành phố Hồ Chí Minh và cũng mới về được một tuần nay thôi – với cái thai sáu tháng trong bụng… Mình với cậu hẳn chẳng lạ gì chuyện sống đôi, sống thử của một bộ phận sinh viên… Em gái mình cũng không thoát khỏi chuyện đó. Và bây giờ thì...
- ...
Gia đình mình đã gọi điện vào trong đó cho gia đình gã kia để tìm cách giải quyết thì hay tin tên này nhiễm virut HIV do tiêm chích ma túy… Quả là một tin sét đánh ngang tai… Đó là lý do mà không khí buồn tẻ bao trùm lên căn nhà này cả một tuần nay rồi!
Quang lặng im.
Anh cũng vẫn lặng im, từ đầu đến cuối… Anh không ngủ lại được và thức một mạch đến sáng với những dòng suy nghĩ riêng của mình. Anh biết Quang cũng không ngủ, nằm bên cạnh anh trở mình liên tục…
Anh định sau những giờ lên lớp, buổi chiều anh sẽ tới nhà từng em học sinh do mình chủ nhiệm, vừa để biết tình hình của mỗi em trong lớp, vừa để hòa nhập với cuộc sống nơi đây. Nhưng dự định ấy lại chưa thực hiện được.
Hoa dã quỳ vàng một màu hiu hắt - Ảnh minh họa: Theo BlogPleiku

Đã hơn hai tháng rồi. Anh bắt đầu cảm thấy mọi thứ ở đây thân thuộc đối với mình. Và chuyện về em gái của Quang đã chiếm mất thời gian cho cái dự định ban đầu kia của anh.
Những buổi chiều trôi qua sự trầm ngâm của anh, trong căn phòng nhìn ra dòng sông dã quỳ vàng một màu hiu hắt. Bất chợt ở ban công phòng bên cạnh có tiếng động. Anh nhìn sang, bắt gặp một khuôn mặt hốc hác, tiều tụy. Đôi mắt cô gái nhìn xoáy sâu vào anh không chớp khiến anh cảm thấy rùng mình. Và ánh mắt ấy cứ ám ảnh anh, theo anh cả vào trong giấc ngủ.
Ánh mắt ấy nói gì? Cô gái đang nghĩ gì? Cuộc sống của cô không thể mòn mỏi, lặng lẽ như Quỳnh và Giao trong "Tỏa nhị Kiều" của Xuân Diệu được. Nếu cuộc sống chỉ cho ta một trái chanh, thì tại sao ta không kiếm thêm một chút đường để có một ly nước chanh hoàn hảo? Anh học được điều đó. Trong khổ đau, con người ta lại sẽ tìm ra sự khởi phát của sức mạnh. Và anh, anh thấy mình có trách nhiệm gõ cửa, khơi dậy sức mạnh và nghị lực ấy trong cô…
Rồi từ đó chiều nào cũng vậy, anh lại ra đứng ở ban công, hướng về phía phòng cô gái và đọc những mẩu chuyện về số phận của con người. Nhân vật trong mỗi câu chuyện anh kể có những nỗi bất hạnh, mất mát, khổ đau riêng – nhưng họ đều có chung một thứ. Ấy là ý chí và nghị lực để vượt qua tất cả những điều đó…
Ban đầu, chỉ có anh với khoảng trống của ban công phía bên kia. Nhưng rồi những câu chuyện bình dị cảm động, giọng kể đầy truyền cảm, như tâm tình, nhắn nhủ ấy của anh khiến cô gái mở cửa bước ra, đứng nhìn anh – im lặng… Anh thấy đôi vai nhỏ bé của người con gái run lên theo từng tiếng nấc….
Hai ngày sau, khi ở nhà điện thoại lên báo tin chị gái anh sinh một bé trai kháu khỉnh, thì trên này em gái Quang cũng bắt đầu trở dạ. Bố Quang giận con gái mình và xem ra không có ý định tha thứ. Chỉ có ba người: anh, Quang và mẹ cô đưa cô vào viện.
Nửa giờ sau khi sinh, người con gái bất hạnh ấy đột ngột ra đi trong sự bàng hoàng, sững sờ của mọi người… Mẹ Quang ngất ngay tại chỗ. Còn anh, anh không thể nào quên được khuôn mặt ấy – khuôn mặt bình thản như đi vào giấc ngủ. Trên mi mắt cô còn đọng những giọt nước mắt – những giọt nước mắt khổ đau hay hạnh phúc – hạnh phúc khi được ôm sinh linh bé nhỏ ấy của mình trong vòng tay, có lẽ chỉ anh mới hiểu được…
Ánh mắt của cô gái ám ảnh anh theo anh vào tận giấc ngủ - Ảnh minh họa: xxchange

Một buổi chiều thứ bảy, người ta thấy anh về với một đứa bé trên tay. Những con mắt tò mò, những cái miệng đoán già đoán non… Chẳng mấy chốc cả khu phố đồn ầm lên rằng đó là con riêng của anh. Anh chẳng buồn giải thích, và cũng không có thời gian để giải thích cho tất cả mọi người. Anh mừng vì bố mẹ và chị gái khi nghe anh kể lại câu chuyện tỏ ra cảm thông và không nhìn đứa bé với cái nhìn xa lạ, lạnh lùng.
Người mà anh tưởng sẽ hiểu và thông cảm cho anh nhiều nhất – là người yêu anh thì lại không như anh nghĩ. Dường như với cô, câu chuyện của anh chỉ như một lời thanh minh cho lỗi lầm của mình… Hai người chia tay. Anh không trách cô, chỉ tiếc nuối cho mối tình đầu với những thánh ngày tươi đẹp mà anh và cô đã có.
Một tiếng thở dài trong đêm!
"Thời gian thấm thoắt thoi đưa,
Lặng trôi – tôi với ngẩn ngơ ngỡ ngàng…"
Anh bâng khuâng chép vào sổ thơ của mình hai câu thơ như thế.
Mùa dã quỳ nở vàng mênh mang - Ảnh minh họa: nhochaudau

Sáu năm trôi qua…
Nhanh thật! Anh không nghĩ mình đã gắn bó được chừng ấy thời gian với mảnh đất này. Lớp học sinh đầu tiên của anh, giờ có người sớm trưởng thành và thường xuyên liên lạc với anh. Soi mình vào gương, anh dễ dàng nhận ra mình đen hơn, khuôn mặt "baby" ngày nào giờ có vẻ "xương xẩu" một chút và rắn rỏi hơn. Anh mỉm cười – nụ cười nguyên vẻ rạng rỡ tràn đầy như thuở nào…
Một buổi sáng trời đổ mưa – cơn mưa đầu mùa ngọt lành và mát mẻ. Anh vừa từ dưới nhà trở lên, và lần này không giống như bao lần về thăm nhà khác vì anh dắt theo một bé gái tóc ngắn có đôi mắt to tròn đầy vẻ lém lỉnh, trông khá thông minh. Đó là đứa trẻ của sáu năm về trước. Nó đã đến tuổi đi học. Và anh muốn cho nó vào học ở ngôi trường của ông ngoại nó, với tờ giấy khai sinh có tên con bé, tên mẹ nó, và tên anh.
Vậy là khi đến nhà, con phải chào bác Quang, chào ông bà ngoại hả bố? – Cô bé hỏi lại anh.
Anh mỉm cười xoa đầu con bé. Nó đã trở thành một phần ý nghĩa trong cuộc sống của anh tự bao giờ, anh chẳng biết, chỉ biết những lần ở nhà điện lên báo tin nó bị sốt phải vào viện, hay có chuyện gì liên quan đến con bé là anh lại cuống cuồng thu xếp về ngay. Nhiều lần anh tưởng chừng như con bé không thể qua khỏi. Người nó xanh xao, gầy guộc… Nhưng cuối cùng ông trời cũng nghe thấy lời nguyện cầu của anh để cho nó tiếp tục được làm bạn với anh. Anh biết sẽ đến một ngày, nó cũng phải ra đi, giống như người mẹ bất hạnh của nó, nên anh dồn hết tình yêu thương từ trái tim đầy nhiệt huyết của người học Văn, dạy Văn cho đứa trẻ này.
Anh dẫn con bé ra mộ của mẹ nó trước, đúng vào mùa dã quỳ nở vàng mênh mang. Con bé thích lắm! Nó chạy nhảy, nô đùa giữa thảm hoa màu vàng rực rỡ như một chú chim nhỏ xinh hồn nhiên… Ánh nắng buổi mai rọi xuống bờ vai nó, lấp lóa trên vành mũ trắng và những sợi tóc mai sáng bừng lên, trông như một thiên thần nhỏ đáng yêu!
Nhưng không phải chỉ có một mình anh say sưa với khung cảnh thần tiên ấy.
Từ trên ban công của ngôi nhà cách đó chừng 100m, có một đôi mắt khác cũng đăm đắm nhìn vào con bé với một nỗi niềm xúc động ghê ghớm!
Đó là bố của Quang. Ông chợt bàng hoàng… Đứa bé gái ấy sao lại giống với con gái ông hồi nhỏ đến vậy!
Và đôi mắt ông ươn ướt…
Mùa mưa đang về với miền trung du, tưới đằm và dịu mát lòng người để chợt nghe xôn xao những thanh âm rộn ràng tươi trẻ…
Sao em không về mùa dã quỳ nở mênh mang?
  • Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Blogger Lương Đình Khoa: “Mùa bao ký ức cho mình nhớ thương...

Blog Radio 83: Chuyện kể cuối chiều











Mời các bạn đến với câu chuyện ngắn cho thứ 7 tuần này, một câu chuyện diễn ra trong khoảnh khắc cuối ngày, trên con đường nắng nóng và ùn tắc. Mỗi người trong chúng ta chắc hẳn đều trải qua khoảnh khắc này, đứng giữa dòng người chật cứng và nóng bức đó bạn có bao giờ quan sát và tìm thấy một ý nghĩa của cuộc sống? Hãy cùng Blog Radio khám phá câu chuyện  của một cô gái trẻ trong khoảnh khắc cuối ngày ấy nhé!



Blog Radio - Nắng, nóng!
Nắng, mưa, chẳng thể dung hòa.
Chiều nay, nàng – trong lúc chen lấn dưới chân cầu vượt để giành quyền đi trước – đã nhìn thấy một hình ảnh làm nàng chững lại, đi rồi mà nàng vẫn muốn ngoái đầu nhìn theo một cái bóng
Giờ tan tầm - Ảnh: VNN

  • Nàng

Vì một chiếc ô tô quá khổ ì ạch không thể xoay mình rẽ trái mà cả mấy chục con người, cùng mấy chục chú 02 bánh cùng mắc lại, phì phò.
Ngao ngán….
Thở, người thở ra  sự mệt mỏi của một ngày làm việc.
Thở, xe thở ra khói và bụi…
Trong sự tắc nghẽn… phì phò đó, vẫn có một bóng xanh di chuyển trên chiếc xe đạp, vượt qua những cái đầu xe đầy hằn học một cách mau lẹ!
Đó chính là cái bóng – cái bóng mà nàng cứ ngoái nhìn.
Một anh công nhân – đoán là công nhân cơ khí – mặc áo đồng phục, đội một chiếc mũ phớt, đeo nguyên cái kính hàn, đeo khẩu trang – dáng vẻ vội vã. Thật may –xe đạp của anh (xin phép được gọi là anh là anh) không thuộc một style cũ - nó không quá cà tàng!
Và cái bóng áo xanh đi mất!

Ảnh minh họa: TwinkyGreen

Tám năm trước, tốt nghiệp cao đẳng công nghiệp – ngành chế tạo máy, anh ấy cũng đã bắt đầu mưu sinh giữa Hà Nội này bằng nghề công nhân cơ khí với một chiếc xe đạp cà tàng.
Vào thời điểm đó thì lương anh độ bao nhiêu nhỉ? Có được 500k không biết? À không, có lẽ ít hơn. Vì ngày đó, theo như nàng nhớ, chẳng bao giờ anh có tiền cho nàng đi chơi, chẳng bao giờ mua quà… Có gọi điện cho anh – anh cũng bảo tốn kém. Mà rõ là gọi nội thành – có 1200 vnd/ 1 phút. Ai bảo anh nghèo. Chí có anh nghèo thôi – còn em gái anh, thì không!
Nàng ở KTX, sinh viên năm đầu, nhà quê ra tỉnh – bao nhiêu điều mới mẻ. Mỗi lần anh đến thăm, anh đều đi xe bus một phần vì chỗ anh trọ khá xa, một phần là không thích mang con cà tàng đến trường nàng. Lý do này mãi về sau nàng mới biết.
Anh cũng có một bộ đồng phục màu xanh – xanh nhàn nhạt, cũng có dòng chữ in logo công ty, lấm lem dầu mỡ. Anh cũng có mũ phớt – đội cho đỡ bụi. Khẩu trang – anh có rất nhiều. Thi thoảng nàng cũng sắm cho anh một cái. Cho vui thôi, chứ hồi ấy, nàng có nghĩ được gì đâu.
Mải nghĩ một hồi – nàng đã thoát khỏi đoạn đường bụi bặm, chật cứng người. Giờ nàng phơi phới đi giữa thênh thang, hai bên đường xanh cây lá. Hai vai khẽ rung – mắt nàng mờ đi… 05 năm – Tất cả đã là quá khứ. Thi thoảng nhớ lại để bồi hồi, để biết mình đã trưởng thành. Chậc, trưởng thành cũng có nghĩa là đang gìa đi nữa!

Ngày ấy, anh nghĩ gì mỗi khi đi làm về?

“Anh hì hục đạp xe, rồi chững lại vì tắc đường ở ngã tư.

Hì hục đạp cũng tốt, chẳng phải nhìn xung quanh, chỉ cặm cụi mà tiến lên thôi.

Dừng xe! Không sao cưỡng lại được - phải chạnh lòng!

Những Attila, những SH, rồi Santafe, X4, Mer… chung qui lại là những chiếc xe hai bánh và nhiều bánh, to tầm trung và to tầm … rất to. Đắt vừa vừa và đắt ở tầm …rất đắt. Chủ sở hữu của chúng cũng trang nhã và lịch thiệp, xinh xắn và sang trọng.

Haiz, cả tháng lương cũng không mua nổi đôi giày kia!

Làm công cả đời cũng không đủ tiền thay con ốc kia, nếu một ngày nó văng ra khỏi chiếc X4!

Thượng đế tạo ra con người và số phận. Vì thế con người đâu có quyền chọn lựa!”


Nàng đang nghĩ gì vậy nhỉ - bi lụy quá!

Hoàn toàn không đúng – chẳng có cái gì gọi là số phận cả.

Thượng đế tạo ra con người và số phận. Vì thế con người đâu có quyền chọn lựa trang sách đầu tiên của cuộc đời mình. Nhưng - con người có thể tự tạo nên kết thúc cho câu truyện đó. Nếu mà tồn tại thượng đế, nàng cá rằng, ngài cũng sẽ đồng tình.

Lại lan man mấy câu lý thuyết suông! Nàng cười xòa, ngẩng mặt lên mà cười. Cười thích chí. Cười chính mình.

Nàng nghĩ thay cho anh, nàng cho rằng hẳn là anh phải cảm thấy như thế., chứ anh chẳng nghĩ thế đâu.

Ảnh minh họa: Tác giả bài viết (st)



  • Anh



Anh hì hục đạp xe và chững lại vì tắc đường ở ngã tư.
Haiz. Lại tắc đường rồi! Cứ tưởng đạp một mạch là về đến nhà, lại muộn rồi.
Những Attila, những SH, rồi Santafe, X4, Mer… chung qui lại là những chiếc xe hai bánh và nhiều bánh, to tầm trung và to tầm … rất to. Đắt vừa vừa và đắt ở tầm … rất đắt. Chủ sở hữu của chúng cũng trang nhã và lịch thiệp, xinh xắn và sang trọng.
Hì, kể cũng xứng – chứ mình là đi những xe đó, chỉ làm xấu xe đi thôi. Toàn những người tài giỏi và thành đạt. Sớm thôi, mình cũng sẽ tậu được một em Way@ cho mà xem. Way@ đỏ như của anh bạn đỗ đằng kìa – là mãn nguyện roài.
A, trong những lúc này, xe đạp lại lợi thế hẳn nhé. Anh nhẹ nhàng lách qua những cái đầu xe phì phò phả khói đầy hằn học, tách ra khỏi đám đông và vụt lên trước. Bỏ lại đám đông đang phì phò, bóng áo xanh lao vút về phía trước, một mình anh thênh thang trong ánh hoàng hôn …
Và bóng áo xanh cười – cười rạng rỡ trong ánh nắng cuối ngày yếu ớt.

Tuy cuộc sống vất vả, có mồ hôi và nước mắt – nhưng anh luôn hài lòng. Anh bảo, IQ của anh chỉ đến thế, thì công việc như thế và sống như thế…
Và như thế, anh sống bình yên, trong hạnh phúc. Bây giờ, anh đang là kẻ hạnh phúc nhất. Anh đang chờ từng ngày từng ngày, chờ được nghe tiếng khóc của đứa con đầu lòng!
Anh sống hiền lành và hài lòng với cuộc sống của mình. Anh là người công nhân cơ khí áo xanh, trên chiếc xe đạp cà tàng – hạnh phúc!
  • Cuối chiều
Như một câu chuyện cũ, chắc anh đã nhìn thấy trước tương lai – về một bóng áo xanh đạp xe như thế. Và xin thượng đế, để anh là bóng áo xanh đó. Và thượng đế đồng ý rồi trao cho em – cả phần của anh: sự thông minh, mạnh mẽ, can đảm, lòng vị tha, kể cả sự bướng bỉnh.
Nhiều lúc em ghen tị với sự bình yên của anh. Thấy ấm ức cho mình. Nhưng bây giờ, em đã hiểu. Em chiếm hết cho mình mọi thứ, thế nên hãy trao mọi gánh nặng lên vai em. Em nhỏ con thật – nhưng rất khỏe. Em tự tin là em làm được. EM YÊU ANH, anh trai ạ.



  • Gửi từ Blog Pokemon – ngahoang0206


Blog Radio 83: Chuyện kể cuối chiều











Mời các bạn đến với câu chuyện ngắn cho thứ 7 tuần này, một câu chuyện diễn ra trong khoảnh khắc cuối ngày, trên con đường nắng nóng và ùn tắc. Mỗi người trong chúng ta chắc hẳn đều trải qua khoảnh khắc này, đứng giữa dòng người chật cứng và nóng bức đó bạn có bao giờ quan sát và tìm thấy một ý nghĩa của cuộc sống? Hãy cùng Blog Radio khám phá câu chuyện  của một cô gái trẻ trong khoảnh khắc cuối ngày ấy nhé!



Blog Radio - Nắng, nóng!
Nắng, mưa, chẳng thể dung hòa.
Chiều nay, nàng – trong lúc chen lấn dưới chân cầu vượt để giành quyền đi trước – đã nhìn thấy một hình ảnh làm nàng chững lại, đi rồi mà nàng vẫn muốn ngoái đầu nhìn theo một cái bóng
Giờ tan tầm - Ảnh: VNN

  • Nàng

Vì một chiếc ô tô quá khổ ì ạch không thể xoay mình rẽ trái mà cả mấy chục con người, cùng mấy chục chú 02 bánh cùng mắc lại, phì phò.
Ngao ngán….
Thở, người thở ra  sự mệt mỏi của một ngày làm việc.
Thở, xe thở ra khói và bụi…
Trong sự tắc nghẽn… phì phò đó, vẫn có một bóng xanh di chuyển trên chiếc xe đạp, vượt qua những cái đầu xe đầy hằn học một cách mau lẹ!
Đó chính là cái bóng – cái bóng mà nàng cứ ngoái nhìn.
Một anh công nhân – đoán là công nhân cơ khí – mặc áo đồng phục, đội một chiếc mũ phớt, đeo nguyên cái kính hàn, đeo khẩu trang – dáng vẻ vội vã. Thật may –xe đạp của anh (xin phép được gọi là anh là anh) không thuộc một style cũ - nó không quá cà tàng!
Và cái bóng áo xanh đi mất!

Ảnh minh họa: TwinkyGreen

Tám năm trước, tốt nghiệp cao đẳng công nghiệp – ngành chế tạo máy, anh ấy cũng đã bắt đầu mưu sinh giữa Hà Nội này bằng nghề công nhân cơ khí với một chiếc xe đạp cà tàng.
Vào thời điểm đó thì lương anh độ bao nhiêu nhỉ? Có được 500k không biết? À không, có lẽ ít hơn. Vì ngày đó, theo như nàng nhớ, chẳng bao giờ anh có tiền cho nàng đi chơi, chẳng bao giờ mua quà… Có gọi điện cho anh – anh cũng bảo tốn kém. Mà rõ là gọi nội thành – có 1200 vnd/ 1 phút. Ai bảo anh nghèo. Chí có anh nghèo thôi – còn em gái anh, thì không!
Nàng ở KTX, sinh viên năm đầu, nhà quê ra tỉnh – bao nhiêu điều mới mẻ. Mỗi lần anh đến thăm, anh đều đi xe bus một phần vì chỗ anh trọ khá xa, một phần là không thích mang con cà tàng đến trường nàng. Lý do này mãi về sau nàng mới biết.
Anh cũng có một bộ đồng phục màu xanh – xanh nhàn nhạt, cũng có dòng chữ in logo công ty, lấm lem dầu mỡ. Anh cũng có mũ phớt – đội cho đỡ bụi. Khẩu trang – anh có rất nhiều. Thi thoảng nàng cũng sắm cho anh một cái. Cho vui thôi, chứ hồi ấy, nàng có nghĩ được gì đâu.
Mải nghĩ một hồi – nàng đã thoát khỏi đoạn đường bụi bặm, chật cứng người. Giờ nàng phơi phới đi giữa thênh thang, hai bên đường xanh cây lá. Hai vai khẽ rung – mắt nàng mờ đi… 05 năm – Tất cả đã là quá khứ. Thi thoảng nhớ lại để bồi hồi, để biết mình đã trưởng thành. Chậc, trưởng thành cũng có nghĩa là đang gìa đi nữa!

Ngày ấy, anh nghĩ gì mỗi khi đi làm về?

“Anh hì hục đạp xe, rồi chững lại vì tắc đường ở ngã tư.

Hì hục đạp cũng tốt, chẳng phải nhìn xung quanh, chỉ cặm cụi mà tiến lên thôi.

Dừng xe! Không sao cưỡng lại được - phải chạnh lòng!

Những Attila, những SH, rồi Santafe, X4, Mer… chung qui lại là những chiếc xe hai bánh và nhiều bánh, to tầm trung và to tầm … rất to. Đắt vừa vừa và đắt ở tầm …rất đắt. Chủ sở hữu của chúng cũng trang nhã và lịch thiệp, xinh xắn và sang trọng.

Haiz, cả tháng lương cũng không mua nổi đôi giày kia!

Làm công cả đời cũng không đủ tiền thay con ốc kia, nếu một ngày nó văng ra khỏi chiếc X4!

Thượng đế tạo ra con người và số phận. Vì thế con người đâu có quyền chọn lựa!”


Nàng đang nghĩ gì vậy nhỉ - bi lụy quá!

Hoàn toàn không đúng – chẳng có cái gì gọi là số phận cả.

Thượng đế tạo ra con người và số phận. Vì thế con người đâu có quyền chọn lựa trang sách đầu tiên của cuộc đời mình. Nhưng - con người có thể tự tạo nên kết thúc cho câu truyện đó. Nếu mà tồn tại thượng đế, nàng cá rằng, ngài cũng sẽ đồng tình.

Lại lan man mấy câu lý thuyết suông! Nàng cười xòa, ngẩng mặt lên mà cười. Cười thích chí. Cười chính mình.

Nàng nghĩ thay cho anh, nàng cho rằng hẳn là anh phải cảm thấy như thế., chứ anh chẳng nghĩ thế đâu.

Ảnh minh họa: Tác giả bài viết (st)



  • Anh



Anh hì hục đạp xe và chững lại vì tắc đường ở ngã tư.
Haiz. Lại tắc đường rồi! Cứ tưởng đạp một mạch là về đến nhà, lại muộn rồi.
Những Attila, những SH, rồi Santafe, X4, Mer… chung qui lại là những chiếc xe hai bánh và nhiều bánh, to tầm trung và to tầm … rất to. Đắt vừa vừa và đắt ở tầm … rất đắt. Chủ sở hữu của chúng cũng trang nhã và lịch thiệp, xinh xắn và sang trọng.
Hì, kể cũng xứng – chứ mình là đi những xe đó, chỉ làm xấu xe đi thôi. Toàn những người tài giỏi và thành đạt. Sớm thôi, mình cũng sẽ tậu được một em Way@ cho mà xem. Way@ đỏ như của anh bạn đỗ đằng kìa – là mãn nguyện roài.
A, trong những lúc này, xe đạp lại lợi thế hẳn nhé. Anh nhẹ nhàng lách qua những cái đầu xe phì phò phả khói đầy hằn học, tách ra khỏi đám đông và vụt lên trước. Bỏ lại đám đông đang phì phò, bóng áo xanh lao vút về phía trước, một mình anh thênh thang trong ánh hoàng hôn …
Và bóng áo xanh cười – cười rạng rỡ trong ánh nắng cuối ngày yếu ớt.

Tuy cuộc sống vất vả, có mồ hôi và nước mắt – nhưng anh luôn hài lòng. Anh bảo, IQ của anh chỉ đến thế, thì công việc như thế và sống như thế…
Và như thế, anh sống bình yên, trong hạnh phúc. Bây giờ, anh đang là kẻ hạnh phúc nhất. Anh đang chờ từng ngày từng ngày, chờ được nghe tiếng khóc của đứa con đầu lòng!
Anh sống hiền lành và hài lòng với cuộc sống của mình. Anh là người công nhân cơ khí áo xanh, trên chiếc xe đạp cà tàng – hạnh phúc!
  • Cuối chiều
Như một câu chuyện cũ, chắc anh đã nhìn thấy trước tương lai – về một bóng áo xanh đạp xe như thế. Và xin thượng đế, để anh là bóng áo xanh đó. Và thượng đế đồng ý rồi trao cho em – cả phần của anh: sự thông minh, mạnh mẽ, can đảm, lòng vị tha, kể cả sự bướng bỉnh.
Nhiều lúc em ghen tị với sự bình yên của anh. Thấy ấm ức cho mình. Nhưng bây giờ, em đã hiểu. Em chiếm hết cho mình mọi thứ, thế nên hãy trao mọi gánh nặng lên vai em. Em nhỏ con thật – nhưng rất khỏe. Em tự tin là em làm được. EM YÊU ANH, anh trai ạ.



  • Gửi từ Blog Pokemon – ngahoang0206