Hiển thị các bài đăng có nhãn Chuyện tình cảm động. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Chuyện tình cảm động. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 27 tháng 4, 2011

Mưa và Nước Mắt


Và cũng thật bất ngờ khi cô chấp nhận lời đề nghị ấy. Lặng lẽ và trầm tư. Có lẽ từ rất lâu, cô đã biết anh không thuộc về riêng mình một cách tuyệt đối. Anh giống như một cơn gió, mà gió sẽ thổi mãi chứ không bao giờ dừng lại ở một người nào cả.

Anh là một chàng trai rất phong lưu. Với vẻ bề ngoài điển trai cùng một tính cách phóng khoáng, đã không biết bao cô gái theo đuổi anh, cho dù biết anh và cô là một cặp.
Còn cô là một người con gái hiền thục và dịu dàng. Cô không có vẻ đẹp sắc sảo, hiện đại như bao cô gái đang theo đuổi anh. Mặc dù biết anh là một người có tính trăng hoa, nhưng cô vẫn yêu anh thắm thiết và chung tình. Yêu trong thấp thỏm, lo âu. Yêu trong đau khổ.

Cô rất thích những ngày trời mưa và cũng rất thích đi dưới mưa. Mỗi lần, khi cô chạy ra khỏi ô để dầm mưa, để được cười nói và nhảy nhót dưới mưa, anh cũng luôn muốn cùng cô làm những điều mà cô thích. Nhưng những lúc ấy, cô đều ngăn anh lại.

“Tại sao em lại không để anh cùng dầm mưa với em vậy?"- anh hỏi cô lòng đầy thắc mắc.
"Bởi vì em sợ anh sẽ bị cảm". Cô nhẹ nhàng nắm chặt tay anh và trả lời.
"Nếu dầm mưa mà sợ bị cảm sao em vẫn còn làm?".

Câu hỏi này của anh, cô không bao giờ trả lời, chỉ khẽ mỉm cười rồi đưa cái nhìn vào xa xăm.
Rồi cuối cùng, anh vẫn phải chịu thua và chấp nhận làm theo yêu cầu của cô. Bởi vì khi ấy, anh cảm thấy chỉ cần nhìn thấy cô hạnh phúc, nhìn thấy cô cười là anh cũng vui rồi.

Nhưng khoảng thời gian hai người được vui vẻ ở bên nhau ấy cũng không kéo dài được lâu. Anh đã yêu một người con gái khác. Cô gái này có một vẻ đẹp đến say lòng người, phong cách hiện đại của cô khiến bao chàng trai theo đuổi. Và anh cũng không ngoại lệ. Anh si mê, tìm mọi cách chinh phục người con gái ấy mà quên mất sự tồn tại của cô.

Một ngày kia, khi anh và cô cùng ngồi ăn tối với nhau, anh đã đưa ra đề nghị chia tay. Mặc dù trong lòng anh cảm thấy có chút áy náy, mặc dù anh chưa thể hiểu được tình cảm của mình dành cho cô bây giờ còn được bao nhiêu. Nhưng có lẽ anh không nhận ra rằng mình đang theo đuổi một cái gì đó phù phiếm và đang đánh mất đi một điều gì đáng quý.

Và cũng thật bất ngờ khi cô chấp nhận lời đề nghị ấy. Lặng lẽ và trầm tư. Có lẽ từ rất lâu, cô đã biết anh không thuộc về riêng mình một cách tuyệt đối. Anh giống như một cơn gió, mà gió sẽ thổi mãi chứ không bao giờ dừng lại ở một người nào cả.

Buổi tối hôm ấy, chàng trai lại đưa cô gái về nhà lần cuối cùng. Không hẹn mà trời bất chợt đổ mưa. Cô lại rút tay ra khỏi tay anh, chạy lên trước và xoay vòng đón nhận những hạt mưa mát lạnh.

Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn, thân thương của người con gái mà mình đã yêu và phụ lòng, lòng chàng trai bất chợt dâng lên một thứ cảm giác thật khó tả. Hổ thẹn và xót xa. Trong khoảng khắc, anh bỗng thấy tình yêu thương đối với cô trỗi dậy. Lần đầu tiên, chàng trai không làm theo yêu cầu của cô gái.

Anh bước đến bên cô dưới làn mưa dày đặc, nhẹ nhàng đặt lên môi cô nụ hôn mà anh nghĩ là lần cuối cùng và nói:
"Anh thật sự xin lỗi vì đã làm em đau lòng! Nhưng những ngày cùng em đi dạo dưới mưa là những ngày mà anh cảm thấy vui nhất".

Anh vừa nói dứt lời thì cô bật khóc. Những giọt nước mắt lẫn trong nước mưa buốt lạnh. Chàng trai lại ôm cô gái vào lòng, thật chặt, thật chặt, cảm nhận được bờ vai nhỏ bé của cô đang run lên vì đau khổ.

Rất lâu sau, anh mới lên tiếng:
"Có một điều này anh muốn hỏi em từ rất lâu rồi. Vì sao mỗi khi trời mưa, em đều không muốn để anh cùng em dầm mưa vậy?".
Im lặng một hồi lâu, cô gái mới cất tiếng trả lời: "Bởi vì, em không muốn anh nhận ra rằng... em đang khóc...". Click the image to open in full size.

Câu trả lời của cô gái lẫn trong tiếng mưa khiến trái tim chàng tan ra trong bao ý nghĩ sai lầm. Anh hiểu ra rằng cô gái đã yêu anh nhiều như thế nào, yêu trong đau khổ và dằn vặt. Và anh đang vô tình khiến trái tim cô nhỏ lệ. Một sự bù đắp sẽ là không muộn nếu như bây giờ anh đã nhận ra tình cảm chân thành mà cố ấy dành cho mình... tất cả.
Chỉ gói gọn trong mưa và nước mắt!

Mưa tháng mười một


Côn Sơn một buổi trưa hè nắng gắt.
Chiếc xe Honda phân khối lớn gầm gừ leo lên con dốc cuối cùng rồi rẽ vào con đường nhỏ ven rừng.Đồi thông và hồ nước xanh biếc hiện ra trước mắt du khách.Gã dừng xe, tháo nón bảo hiểm, hờ hững quẳng lên trên bình xăng rồi móc bao Captain Black , gắn một điếu lên môi.Sau làn khói thuốc trắng mờ ảo, khuôn mặt du khách vốn đã buồn lại buồn hơn.Gã buột miêng lẩm bẩm :
"Thiên hạ bất tri hà viễn xứ.
Yên ba giang thượng sử nhân sầu".

Điếu thuốc gần tàn trên tay , khuôn mặt gã vẫn chưa thoát ra khỏi nỗi u hoài " Mới đó mà đã cả chục năm .."vẫn tự nhủ như thế, gã từ từ xuống xe, ngồi xuống ven đường, mắt đăm đăm nhìn xuống mặt hồ...
- Anh, vào uống nứơc anh ! Một bàn tay vỗ nhẹ lên vai gã.
Gã giật mình ngẩng lên. Cô gái có nụ cười thật tinh nghịch với lúm đồng tiền bên má trái ." Xinh thật, nhưng cái của hiếm này ở đâu ra thế ?" Gã tự hỏi rồi ném mẩu thuốc đứng dậy:
- Uống nước ở đâu, hả cưng ?
- Thì quán nhà em kìa, cô đưa tay chỉ cái quán nhỏ cách đó khoảng vài chục mét.
- Sao tự nhiên ra tận đây gọi anh ?
- Tại em thấy anh quen quen mà....
-Quen ?

-Ừ...

Gã lẳng lặng dắt xe theo cô gái.Không nói thêm lời nào...

- Anh uống gì ?
- Một bia, một samurai, một ly đá. Hết.
-Sở thích kỳ lạ, nhỉ ?

Gã cười khẩy : - Sở thích kỳ lạ của 12 năm, cưng ạ.Đốt thêm điếu thuốc gã tò mò :"Này em bé, anh đã từng đến đây à ?"
Cô gái nhẹ nhàng : -Có thể là như thế, cách đây 10 năm thì phải, em đã từng gặp anh.Vì thế mà em ra gọi anh đấy.Hồi đó em mới 12 tuổi...
-Còn ngày đó , anh 24 tuổi
-Tại sao anh đến đây một mình ?
- Tại vì đây là nơi duy nhất trên cõi đời này mà nếu còn muốn trở lại, anh phải đi một mình, nhóc ạ.

Cô gái mỉm cười : "Anh đã từng đến đây không phải một mình.Anh đã từng nói với chị em : Anh luôn là người cuối cùng rời khỏi đây, vì thế anh sẽ tự dắt xe chứ không thì nó nặng lắm.Phải vậy không ?"
-Phải, nhóc ạ. Và có vẻ như em quá sắc sảo so với lứa tuổi của em.Bên cạnh đó anh thấy là em có trí nhớ tốt.Gã nâng ly bia lên uống cạn: Cưng cho anh 1 ly nữa.
Cô gái mở nắp chai bia, rót vào cốc.Gã ngắm viên đá trong vắt, ngắm chiếc ly, cầm nó lên xoay xoay rồi thích thú kêu lên : ồ, lạnh....Cô gái nheo mắt :
- tại sao anh đến đây 1 mình ?
Gã lặng im trong giây lát : "Đó là một câu chuyện dài, em ạ ".Đốt thêm điếu thuốc nữa, khuôn mặt gã trở nên mơ màng như khi vừa đến " Anh chẳng bao giờ cảm thấy thích thú khi trở lại nơi đây, có qúa nhiều đau buồn ".Chợt bàn tay gã xòe ra, ngón cái gấp lại thành hình đao tay, vẽ thành hình vòng cung trên không rồi chém xả vào vỏ chai bia trước mặt :
-Keeng...!
Cổ chai bia bay mất.Trên bàn, chiếc vỏ chai cụt cổ đừng ngơ ngác.Cô gái cười khúc khích :
- 5 ngàn đấy nhé.Và em thấy anh là một karateka.
-Em học tiếng Nhật à ?
-Vâng, em tốt nghiệp khoa Anh-Nhật
-Vậy tại sao em lại ở đây ?
-Em thích nơi này.Vả lại chưa kiếm được việc làm.Anh có lẽ là người duy nhất đến đây một mình trong vòng 6 tháng trở lại.Cô cầm cái cốc và vỏ chai vỡ, đứng dậy : " Nào, anh vào bãi gửi xe đi, em lên đồi cùng với anh "

-Hả ?
- Không nghe rõ à , em lên đồi chơi cùng với anh.
-Đó là một lời đề nghị...
-Impolite request.Haha.Cô phá lên cười : " Em cũng là một karateka đấy "


10 phút sau hai người sánh bước dọc theo con suối cạn, ngược lên hướng đỉnh đồi.Gió thổi vi vu qua những nhành lá thông.Ánh nắng lấp lánh trên những bụi cây ven đường.Phong cảnh thật đẹp và tĩnh lặng.Đến một phiến đá to, gã dừng lại, ngẩn ngơ :" Có lẽ ta nghỉ ở đây nhỉ, lát đi tiếp ? "
Cô gái không nói, lẳng lặng ngồi xuống cạnh gã.Gã móc thuốc lá ra gắn lên miệng.Cô lắc đầu :
-Không hút thuốc lá trong rừng.Ở đây cấm đấy .
-Anh là kẻ luôn làm trái với mọi quy định, nhóc ạ.Vì vậy kệ anh.Nếu lỡ có cháy rừng, ngày mai anh sẽ được lên báo An ninh thế giới, trang nhất.
Ngừng lai giây lát, hắn tò mò : " Em có hát được tiếng Nhật không ? "
- Không đến nỗi tệ lắm.Cô vuốt mái tóc về sau.Cô có mái tóc thật đẹp, dài mịn màng và óng ả dưới ánh nắng hè, lấp lánh như dòng suối. " Em hát thử coi nhé " Cô đề nghị.Không chờ gã trả lời, cô cất giọng, trầm lắng như vọng đến từ nơi nào xa xăm :
"Karehachiru yuugurewa kuruhi no samusa wo monogatari..."
"Koitbitoyo, sobaniite
"Kogoeru watashi no sobaniiteyo "
......
"Koibitoyo, sayonara
Kisetsuwa megutte kurukedo "...........

Gã lặng người, thả hồn theo tiếng hát của cô. Từng chữ , từng chữ cào xé trong tim hắn. Sayonara, sayonara....người yêu dấu ơi, xin vĩnh biệt...Người yêu dấu ơi, mùa này tiếp nối mùa kia, nhưng hai người ngày nào giờ đã chia xa. Một ánh sao rơi, chợt sáng lên rồi vụt tắt trên bầu trời của đêm hôm đó, mang theo giấc mơ tình yêu vô tình. Người yêu dấu ơi, hãy về với tôi, hãy cười và nói với tôi rằng câu nói chia tay chỉ là lời nói đùa mà thôi..từng trang kỷ niệm lần lượt trở lại trong tâm trí , hắn chợt thấy mình lạnh toát, run rẩy trong cơn mưa tháng mười một của những năm tháng xa xăm...

Dĩ vãng là một cuốn phim nhiều phân cảnh, màu sắc đan xen lẫn lộn. Nhưng dĩ vãng đau buồn là một chuỗi dài những mảnh ghép màu tối.Dĩ vãng đưa gã trở lại đường 5, một con đường đầy mưa và giá rét trong những ngày cuối tháng mười một....
-Xin lỗi bác cho cháu hỏi HD đi lối nào ạ ?Gã giảm ga, tấp lại cạnh người phụ nữ trung niên lụp xụp trong chiếc áo mưa, đang cố gắng đạp xe ngược chiều gió.Khuôn mặt bà phờ phạc , đầy nước.
-Đi thẳng ! Không nói thêm lời nào, bà lại hối hả đạp xe, cố gắng vượt qua cơn gió ngược.Bà ta mệt quá rồi. gã cám ơn bà rồi vuốt nước mưa trên mặt,vào số, kéo ga.Gió rít vù vù bên tai, gió lạnh tê cóng cả mấy ngón tay. Mưa ném vào mặt gã từng hat nặng nề, bỏng rát." lạy Chúa, hẹn với hò, sao khéo chọn ngày thế " gã nhăn nhó lẩm bẩm " Có nhìn thấy cột cây số ven đường đâu, biết nó nằm nơi mô ".Đường vắng lặng, chỉ có gã và chiếc xe lì lợm tiến về phía trước.Mưa giăng thành màn trắng xóa trước mặt, gã với tay bật công tắc đèn pha, tạo thành một vệt sáng mờ mờ ngay đầu xe." Mong là khi đến nơi mình vẫn còn sống, chưa chết vì mưa và lạnh là may lắm rồi "
-Xin lỗi cô, làm ơn chỉ cho cháu đường về HD ?
- HD hả cháu ? Cháu quay xe lại đi, đây là HP rồi
-Cháu quay lại bao xa ạ ?
- Khoảng 30 Km
- Mẹ ơi...vâng, cám ơn cô...

" Lạy Chúa trên trời, đức thánh Alah và các vị thần linh, con sắp tiêu rồi, thế này thì chết mất" ,gã liếc đồng hồ trên tay : 10 giờ 45.Vậy là còn 1 giờ 15 phút nữa.Gã ngán ngẩm lắc đầu rồi vô tình khe khẽ hát mấy câu trong bản ballad quen thuộc của Gun'&Rose :
..." nothing lasts forever and we both know hearts can change ..."

Và cho đến tận bây giờ, gã vẫn ước gì mình đừng hát lên mấy câu ấy.Ước gì những lời ấy đừng gắn chặt vào cuộc đời gã đến thế.Như định mệnh.Như số phận.

Chiếc xe từ từ đưa gã đến HD.Loanh quanh tìm đường một lúc thì gã cũng đến đựơc nơi mình cần phải đến.Đó là một quán cafe nằm trên tầng 2 của một ngôi nhà trung tâm thành phố.Gã xuống xe, tắt máy.
- Cho gửi cái xe, cưng.
Chú bảo vệ trố mắt nhìn gã.Bối rối, gã gãi cằm :
- Này, ở đây, mẹ kiếp, không bán cafe à ?
-Dạ có anh, dạ để em dắt xe.Mời anh lên tầng 2 .Vé xe của anh đây ạ. Cậu bảo vệ cuống quýt trước cái trừng mắt của gã.nhưng ngay khi lên tầng 2, gã chợt hiểu tại sao thằng cha bảo vệ lại nhìn gã thiếu thiện cảm đến thế.Người gã ướt sũng nước mưa,tóc tai bù xù, mặt tái xanh vì lạnh.Gã lẩm bẩm ." Mình có cái bộ dạng thật là thích hợp cho lần hẹn hò đầu tiên".Chọn cái bàn xa tít ở trong góc, gã gọi phục vụ: " cho ly nâu, em "
Cô phục vụ lại gần,ánh mắt đầy cảm thông :- Chắc anh ở xa mới đến hả ?
-Ừ,rất xa và rất lạnh.Cho anh ly nâu và 1 cốc nước đá.
-Dạ ???

-Một ly nâu và một cốc nước đá.Gã buông thõng rồi run rẩy móc thuốc lá ra hút.Lạnh quá.Đến giờ mới cảm thấy lạnh ghê gớm.Mình thật ngạc nhiên là mình còn sống.Phía xa xa ngoài khung của kính, 1 khối trụ cao cao vươn lên nền trời xám xịt, lấp lánh lá cờ đỏ." Cái thành phố này hay thật, cột cờ trông cũng quái đản ".Gã nhếch mép cười mỉa mai.
- Anh có đánh giày không ạ ?
Gã quay lại.Một chú nhóc trạc 14-15 tuổi đang đứng cạnh bàn nhìn gã chăm chú.
- Không.Tôi ướt từ đầu tới chân thế này đánh giày sao được .Ông thấy không ? Gã lừ mắt.
- Vâng, thế thôi ạ.Chú đánh giày líu ríu quay đi
- Ê, ông nhỏ, quay lại anh bảo.
- Gì vậy anh ?
- Bỏ cái hộp quẹt của anh ra bàn cái đã. Anh mày còn mỗi cái đó là khô ráo thôi.
- Gì ạ ?
-Anh bảo mày bỏ hộp quẹt của anh ra khỏi túi quần.Thế.OK men, rồi.Ngồi xuống.
- Em xin anh...
-Xin xỏ gì.Gã cầm lấy chiếc bật lửa Zippo quen thuộc, gẩy nhẹ nắp.Mày biết anh mua cái này bao tiền không ?
-Dạ dạ....

Gã chợt đổi giọng :- Ê này, mày ngồi đây uống cafe với anh.Mưa gió thế này ai người ta đánh giày.Cứ ngồi yên đó.Gã ngoắc phục vụ :" Cho cu em này ly nâu nhá ".Quay ra chú bé đang run lên vì sợ, gã cười nhạt :- Ngồi im đi, tao có làm gì mày đâu ?
Thấy gã dữ tợn nhưng không có vẻ gì ác ý, thằng bé bắt đầu kể chuyện.Nó kể về quê nó với những đầm sen thơm ngát mùa hè, hương thơm nồng của lúa mới trên những con đường phủ đầy rơm rạ vào mùa gặt, về những cánh đồng quê tiếng ếch nhái râm ran , về những đêm trăng...Câu chuyện đưa gã trở về thời thơ ấu, gã mơ màng nhớ mình cũng đã có một tuổi thơ trong trẻo và hồn nhiên như thế.Gã thở dài :
- Này cu em.Đừng làm tao nhớ quê nữa.Móc túi đưa thằng bé nắm tiền lẻ:- Cầm lấy tiền công đánh giày rồi đi chỗ khác chơi .Cậu đang chờ bạn, nhá .
- Vâng, em cảm ơn. Lần sau mình gặp lại nhé ?
-Ứơc gì có lần sau, haha, thôi, đi chơi đi.

Gã liếc đồng hồ. 12 giờ.Vậy là nàng sẽ đến, trong trường hợp may mắn nàng chợt nhớ ra hôm nay đã hẹn mình.

Và nàng đến thật.Do linh tính hay giác quan thứ sáu nào mà gã biết chắc chắn đó là nàng. Nàng mặc chiếc áo len màu xanh ngọc, quần bò đen và đi giày thể thao.Chọn chiếc bàn gần cửa sổ, nàng gọi ly nước cam rồi nhìn xuống đường, vẻ sốt ruột.
Từ trong góc xa, gã chăm chú quan sát nàng với bản năng của kẻ săn mồi lão luyện.Mắt cận, phải 6 diop chứ không ít.Và răng thưa.Nhưng khuôn mặt của nàng có nét gì đó thật tươi mát và trẻ trung mà gã chưa từng gặp ở bất kỳ người con gái nào khác.Gã đứng lên, cầm tách cafe lại chỗ nàng:
- Sorry, may i take a seat ?
- Hả ???
- May i take a seat, if you don't mind, sorry....
-Ồ, anh ! Anh phải không ?Em nhận ra giọng nói của anh rồi. Sao anh ướt hết thế này ?  

Gã mỉm cười :
-Phải.Đúng là anh.Còn việc ướt hết, gã nhún vai chỉ ra đường: - Thứ nhất là trời mưa rất to.Và thứ hai là thay vì chỉ đi có 60 km, anh đã làm gấp hai lần như thế để đến đây. Lạy chúa, thật là một chuyến đi bão táp.Gã nhăn nhó : " Anh chẳng muốn gặp em trong bộ dạng này tẹo nào, cứ như là con mèo vừa ngã xuống ao ấy ".
Nàng che miệng cười. Rồi nàng kể cho gã nghe nàng hình dung về gã như thế nào. Trong trí tưởng tượng của nàng, gã là một anh chàng trắng trẻo, gầy gò, hiền lành, thư sinh, đeo kính cận...vv...tóm lại là đầy vẻ học thức.Rồi nàng kết luận :
-Nếu không nhận ra giọng nói của anh, em không bao giờ tưởng tượng anh lại là người thế này.
Gã nheo mắt nhìn nàng rồi đặt hai bàn tay ghê gớm lên bàn " Cưng ạ,em nghĩ anh là một kẻ thư sinh, nhưng thực chất là", gã bóp hai bàn tay keu răng rắc," Anh học karate và chẳng có vẻ gì thư sinh cả.Em nghĩ anh phải mặc sơ mi trắng và quần âu là thẳng, đeo caravat, nhưng thực tế thì", hắn kéo khóa áo da xuống, "anh mặc áo phông có in hình một ban nhạc Rock gớm ghiếc và quần bò, giày thể thao".Gã đeo cặp kính đen lên " Và anh tin rằng với bộ dạng này , em và mọi người hẳn ai cũng nghĩ anh là dân xã hội đen, phải không ? "
Nàng im lặng nhìn hắn , gật đầu.Trong mắt nàng lộ rõ vẻ thất vọng.
- Nhưng anh là chính anh kể từ rất lâu rồi.Tất nhiên em có quyền trông đợi anh giống một ai khác, một hình bóng nào đó mà em muốn, hoặc tưởng tượng ra. Nhưng đây là lần hẹn hò đầu tiên của chúng ta và anh nghĩ thật là uổng phí nếu chúng ta không dành chút thời gian nói chuyện với nhau. phải vậy không ?
Nàng khúc khích : - Anh có giọng nói rất hấp dẫn. Em nghĩ anh thích hợp với ngành ngoại giao ở khả năng hùng biện của mình.
Châm điếu Captain , gã nhếch mép :
- Anh cũng tin thế lắm, nhưng trường ngoại giao nó không thích anh.Đó là một sự phí phạm lớn của đất nước mà sau này sẽ có nhiều người hối hận.Gã chợt dừng lại: -Anh có cái này tặng em, nhân lần đầu mình gặp nhau.
Moi trong túi áo ra một chiếc hộp dài dài, gã đặt lên bàn :
- Em mở ra coi đi
- Về nhà em mở được không ?
- Đó là cách mà người ta hay làm.Còn anh muốn em mở luôn và nói anh biết em có thích nó không ?

Trong hộp là cây viết Waterman màu đen và thô kệch.Nàng không tỏ vẻ vui mừng lẽ ra nên có khi nhận quà và hắn chợt cảm thấy buồn cười.Vậy mà gã đã bỏ ra ba ngày tìm khắp Hà Nội để được cây bút ưng ý , với giá chẳng hề rẻ chút nào.Và gã nhớ đến câu nói của Rett Buttler " cô em ạ, cô là kẻ luôn thích những gì lấp lánh hơn là vàng thật ".Gã chợt nghĩ nên nói điều gì đó với nàng :
- Anh e là em không thích nó lắm. Nó thực sự không đẹp.
- Không đâu anh, em rất thích....

Gã cười nhạt : - Có những thứ chỉ thời gian mới biết nó quý giá như thế nào.Kể cả tình yêu cũng vậy. Only the time to tell how great love is. Nhìn thẳng vào mắt nàng, gã chậm rãi : - Anh hy vọng món quà này sẽ đi cùng em thật lâu.
-Vâng, em sẽ giữ gìn nó.
- Dòng sông mùa thu này,
gã gọi nàng bằng nickname, thú thực là anh không nghĩ em lại gầy và cao thế này,nhưng ở em có cái gì đó rất thú vị.Nó mềm mại, tươi mát và trong sáng.Giống như vào một ngày mùa xuân, ta mở tung cánh cửa và bước ra vườn,hit đấy lồng ngực mùi không khí ẩm ướt, mùi của đất, ngắm từng búp cây xanh lấp lánh đang vươn lên từ những cành khô trụi lá. Con người em có cái vẻ gì đó của sức sống mãnh liệt và hối hả của thiên nhiên khi mùa xuân về.
Nàng nhìn hắn , thật lâu và chăm chú : - Em thích mùa xuân.Thích hương thơm của đất trời,thích cả sự sống non tơ mà anh vừa nói đến.Nhưng em sợ.Mọi cái non trẻ đều không lâu bền.
- Thế nếu được chọn, em sẽ chọn cái gì ? Sự trẻ trung mơn mỏn nhưng mong manh, hay cái lâu bền già cỗi kia ?
- Em chọn cả hai anh ạ.Giờ em 17 tuổi và em yêu vẻ rực rỡ long lanh của mùa xuân. Nhung khi trưởng thành, em cần sự vững bền và dạn dày. Như thế có tham lam quá không ?
- Rất tham lam.
Gã gật gù, nhìn đồng hồ rồi nhìn xuống đường. Mưa đã tạnh hẳn. Mặt đường lấp loáng những vũng nước. Hắn thở dài nhìn bấu trời xám xịt. Hai giờ rồi và đây là một cuộc hẹn thất bại.Ta nên chấm dứt mọi chuyện ở đây thôi.Gã ngoắc phục vụ tính tiền rồi rút điếu thuốc gắn lên miệng :
- Em ạ, anh nghĩ chúng ta đã có một khoảng thời gian chuyện trò thật là thú vị.Nhung giờ thì em phải đi học, và em biết đấy, gã nhún vai , anh phải về Hà Nội càng sớm càng tốt. Trời sẽ mưa bất cứ khi nào và anh sẽ chết rét thực sự nếu có thêm 60 km hãi hùng như khi sáng.
-Không .
- Có chuyện gì thế ? hả dòng sông mùa thu ?
-Em muốn mình đi ra ngoài một chút.
-Nhung anh thấy là....
- Không !

Gã thở dài : -Ok lady, anywhere you wish.Gã đi xuống cùng nàng,dắt xe ra. Sau khi rời khỏi quán cafe , hắn quay lai hỏi nàng đang co ro vì lạnh sau lưng :
- Được rồi,dòng sông mùa thu, giờ em muốn đi đâu ?
- Côn Sơn !

Phần 3

( mọi dòng sông đều chảy về với biển, nhưng biển mãi không đầy ...)

- Anh !
-....
- Anh à ?

Cô gái đậy đập vào vai gã, lôi gã ra khỏi dòng hồi tưởng miên man.Nắng chiều ngả xuống cánh rừng thông một màu vàng nhợt nhạt.Phía xa xa, hồ nước trong xanh gợn lên từng đợt sóng.Nơi chân trời từng đám mây đen đang đỏ về . Gió mạnh quá. Có lẽ sắp dông rồi,gã lẩm bẩm.
Giọng cô gái như vọng đến từ nơi nào xa xăm :
- Anh đang nhớ lại những kỷ niệm cũ.
- Ử.Kỷ niệm là món ăn nguội, càng để lâu càng ngon

- Mười năm rồi,anh thấy nơi này nhiều thay đổi không ?
-Không em.Trong mắt anh mọi thứ đều như ngày xưa. Kể cả tảng đá này.

Cô cất giọng, vẻ trầm tư : - Mọi thứ vô tri đều rất thủy chung, anh ạ.Có lẽ 10 năm nữa tảng đá này vẫn nằm đây chờ anh.Chỉ có con người là thay đổi thôi.
Gã cười mỉa mai : -Thủy chung la thứ tình cảm xa xỉ trên cõi đời này.Nhất là đối với con người.
- Đúng vậy .Con người thay đổi theo số phận và hoàn cảnh.Đôi khi người ta trở nên xấu đi.Và bạc bẽo. Cũng có lúc ngược lại.
Cô đổi giọng : " Có lẽ mình nên đi về đi, trời sắp mưa rồi "
Gã đột nhiên quay sang cô gái, nhìn chăm chú :
- Em đẹp như một thiên thần. Và mái tóc của em cũng đẹp.
- Anh đang tán tỉnh em đấy à ?
-Ử
,gã nhe răng ra cười: -Đã năm năm nay anh không tán tỉnh một phụ nữ nào cả.
Cô nhăn mặt : -Đây là lần thứ 1001 em nghe một gã đàn ông nói như vậy. Nhan sắc là thứ phù du thôi.Vẻ đẹp của tâm hồn sẽ tồn tại mãi với thời gian.Tri thức cũng thế.
Gã đểu cáng : - Nhưng không hiểu sao anh luôn thích vẻ đẹp bề ngoài.Những thứ hào nhoáng và lộng lẫy khi nào cũng có sức hút mãnh liệt với anh. Haha, nhìn em bây giờ anh chỉ muốn ôm em và hôn.
Cô lùi lại.Chân trái đặt lên trước chân phải 2 bộ tạo thành tấn Zen.Tay trái đưa ra trước, tay phải chém vòng từ ngoài vào.Đích nhắm của cô là sống mũi gã. Trong tích tắc, gã chỉ kịp cúi đầu tránh lưỡi đao tay bay sát rạt. Gã buột miệng :
- Lạy Chúa tôi...
Cô phá lên cười khanh khách. Tiếng cười của cô trong trẻo, ngân xa mãi trên ngọn đồi tĩnh mịch. Gã gãi cằm :
- Tấn công người khác không phòng bị à ?
Cô chỉ tay : - Xuống bãi cỏ kia đánh thử nhé. Đã lâu rồi em không song đấu.
- Anh không đánh với phụ nữ. Nói chung phụ nữ thích hợp với những thứ khác hơn là nắm đấm.Chợt gã đổi giọng :- Nếu anh đánh thắng em,thì sao nhỉ ?Anh có đựợc gì không ?
- À, có đấy. Nhưng khi đó em sẽ cho anh biết.


Gã im lặng , quay người đi xuống đồi. Cô gái bước theo sau. men chân đồi là một bãi cỏ trống. Cô hất cằm bảo đám thanh niên đang đá bóng :
- Xê ra chút mấy em. Chị sắp đánh ông này đấy.
Mấy chàng thanh niên tò mò đứng vây quanh hai người, một đứa khoái chí hét tướng :
- Chi Hương, đập cho lão này một trận đi. Lâu lắm rồi chị không thể hiện.
Gã nhăn mặt : - À, hóa ra em tên là Hương. Thế dứt khoát là phải đánh anh à, người đẹp ?
Cô không nói gì thêm. Chân trái kéo về sau, hạ xuống vuông góc, chân phải cong lại tạo thành tấn Kotutshu Zanchi. hai tay xòe ra , đao tay thủ thượng đẳng. Kiểu thủ thế rất lạ. Gã lặng lẽ nhìn cách thủ thế của cô " Trường phái Suzucho"
Gã lẩm bẩm rồi lùi lại một bước , đối diện với cô gái, tay buông thõng :
- Mời...
Vừa dứt lời, cô lướt lên một bước, chân phải cài vào chân trái của gã, nắm tay trái kẻ thành một đường thẳng tắp, đánh thẳng vào vùng trung đẳng :
- Hự...
Gã gập người xuống vì đau đớn, măt trợn ngược.Đau và tức thở ghê gớm. Hàng ngàn vì sao nhảy múa trước mắt gã. Lăn lộn vài vòng, gã nặng nề đứng dậy, vẻ kinh ngạc hiện rõ trên nét mặt. Đám thanh niên khoái chi reo hò ầm ĩ. Cô thản nhiên nhắc nhở gã :
-Cảnh cáo lần thứ nhất: Thủ thế cẩn thận vào.
Gã bước đến đối diện với cô, nhăn nhó : - Em thật là chẳng biết nhường nhịn người già chút nào cả. Lạy Chúa tha tội, anh đang nghĩ em là một con cọp cái đầy lông lá và hung...
Cô đỏ bừng mặt. Chân phải vung lên tung cú đá tống trước. Ức bàn chân nhằm thẳng vào cái miệng đang nhăn nhở của gã. Gã lùi lại một bước và sững sờ nhận ra đây là hư chiêu. Chân cô hạ xuống trước mặt gã thành tấn vuông, đồng thời hai cạnh bàn tay xé gió lao đến, chặt thẳng vào xương quai xanh . Đòn thế thật tàn độc, và gã gần như vô phương tránh né.
Trong cái khoảng khắc chết người ấy, bản năng sinh tồn khiến gã chợt hành động khôn ngoan. Người gã hạ thấp xuống song song với mặt đất, chân phải quét thành vòng cung đánh thẳng vào chân trụ của cô gái.
- Chát...
Không ngờ được phản xạ của gã lại ghê gớm đến thế, cô ngã lăn ra đất.Đứng dậy phủi bụi trên áo, cô vuốt mái tóc về phía sau rồi rút kẹp ra cặp lại gon gàng sau gáy. Cử chỉ làm duyên ấy khiến gã trố mắt ra nhìn . Cô nheo mắt nhìn gã :
- Tảo địa cước. Cái này là Kungfu China.
- Haha, gã phá lên cười. Hòa nhé. 1-1.

-Nào, the last show.Cô mỉm cười bước lại trước mặt hắn.
Chở cô thủ thế xong, gã lập tức ra tay.Tay trái nắm lại rồi ngửa ra, đánh vòng từ ngoài vào.Cú nắm tay ngược nhắm vào thái dương cô gái. Tiếng nắm tay xé gió lao đi ghê rợn. Không thèm lùi một bước, cô vung tay phải lên đỡ thượng đẳng từ trong ra ngoài.Nhưng đó cũng là một hư chiêu. Bởi khi nắm tay cô vừa vung lên thì tay trái gã lập tức biến thành chưởng,nắm gọn cổ tay mảnh dẻ của cô, đồng thời tay phải đánh vòng từ ngoài vào trong, đích đến là vùng trung đẳng.
- Á...
Cô nhắm mắt lại vì xấu hổ.Cô thừa biết nắm tay gã nhắm vào đâu nhưng không thể né tránh.Cạnh bàn tay gã chạm nhẹ vào vùng ngực, rồi rụt ngay lại. Gã nhăn nhở :
- Anh xin lỗi.
Cô giật tay ra, vùng vằng : -Khi song đấu với phụ nữ, anh toàn dùng đòn này à ?
-Không. Anh vừa nghĩ ra cách đây 10 giây.
-Anh là đồ hạ lưu ti tiện.

Gã khoái trá : -Anh hạ lưu thật nhưng anh thấy cách đánh của em thật ghê gớm. Bình thường phụ nữ, với bản năng của mình, họ luôn tránh tấn công trực diện. Em thì ngược lại. Cái này gọi là dĩ độc trị độc. gã lại nhe răng ra cười : - Anh có được gì không nhỉ ?
Cô lườm gã : - Được một cái hẹn cho lần sau. Chấm hết. Quay sang đám thanh niên đang dòm hai người, cô nghiêm khắc : - Giải tán hết đi.
Hai người đi về quán nước của cô. gã tò mò : - Có lần sau nữa à ?
- Em tin là có lần sau. Bởi anh là kẻ luôn bị kỷ niệm ám ảnh. Con ngựa già ngu ngốc ạ.
Gã lặng im. Mây đen kéo đến khi nào chẳng rõ. Gió lạnh nổi từng cơn ào ào, những hạt mưa đầu tiên bắt đầu rơi xuống, nặng nề . Gã nhìn trời, lẩm bẩm :
- Mưa to quá..

Phần 4
( ...mỗi con người hát lên bài ca của mình và tin rằng đó là những lời đẹp nhất )

Cô băn khoăn ,nhìn bầu trời xám xịt ,mọng nước:
-Anh không về được đâu.Thời tiết thế này không thích hợp cho những chuyến đi xa.Vào trong nhà đi,anh. Cô dắt tay gã vào nhà, đóng cửa lại.Anh có thể ngồi đây chờ hết mưa trong khi đó em sẽ nấu ăn.
Cô bật điện.Ngọn đèn vàng vọt , chẳng thích hợp chút nào với khuôn mặt trái xoan rạng ngời xinh đẹp của cô.Miệng cô hơi rộng,nhưng nụ cười rất duyên dáng. Gã chống cằm,ngắm cô lúi húi nấu cơm.ngoài trời mưa táp ràn rạt vào cánh cửa.Những tia chớp thỉnh thoảng lóe lên , sáng bừng căn nhà nhỏ.Gã bịt tai lại.Gã sợ sấm chớp.
Cô quay ra , nhìn gã mỉm cười : -Anh như một cậu bé con ấy.Lớn thế kia rồi mà còn sợ sấm sét.
Gã nhún vai,móc thuốc lá ra hút : - Đứng trước cơn thịnh nộ của đất trời,ai cũng cảm thấy nhỏ bé hết,cưng ạ.Anh sợ khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ.Sợ cả nỗi cô đơn khi đi một mình dưới mưa.Anh sợ những cơn mưa tháng mười một
Cô không nói gì, lặng lẽ dọn cơm ra bàn.Bữa ăn đơn giản,có thịt kho, canh rau, một loại rau mà gã chưa hề gặp.Và một chai rượu vokda.Gã ngạc nhiên :
-Em cũng uống được rượu à ?
-Chút ít thôi.Rượu là để anh uống.

Gã cười nham hiểm :-Ở đây chỉ có hai người.Em lại rất xinh đẹp, lạy Chúa, đẹp nhất trong những người anh đã từng gặp.Anh là một gã đàn ông, tất nhiên.Em không sợ anh uống say rồi giở trò gì à ?
Cô bĩu môi :-Khi anh không say em còn đánh được vài đòn.Anh mà say,cô đưa tay lên chém nhẹ vào không khí, một nhát atemi là ngủ luôn đến sáng mai mới dậy. Lo gì.
- Biết đâu đấy,nhỡ anh giả vờ say...
-Thôi đi,cô nhăn mặt,ăn hay là đi về bây giờ, tùy anh chọn ?
Gã lặng lẽ nhai cơm. Cô rót chén rượu đưa cho gã.Gã lúng túng cám ơn rồi đặt chén sang một bên : - Anh không uống đâu.Cô nheo mắt :
- Hay em uống cùng anh nhé ?
-Không. Xưa nay anh không có thói quen vừa ăn vừa uống.Dừng lại một lát,gã tò mò :
-Bố mẹ có sống gần đây không em?
-Không anh ạ.Mẹ em ở cách đây 50 km.Bố em thì đi Nga lâu rồi.Cái quán này là của chị em,nhưng mấy hôm nay con chị ấy ốm.Em ra đây bán hàng thay.
-Nghĩa là chị em lấy chồng ở đây hả?
-Vâng.Con chị ấy 5 tuổi rồi.

Gã đặt bát đũa sang một bên,gãi cằm: -Bạn Hương này,sao bạn chưa lấy chồng nhỉ ?Tớ thấy, gã búng ngón tay , bạn thừa xinh đẹp để quyến rũ bất cứ gã đàn ông nào.Kể cả tớ.
Cô mỉm cười : -Yêu là hành vi phức tạp của con người.Em chưa yêu bất cứ ai cả.Trừ một vài mối tình của tuổi học trò.Cái thời mà tưởng-là-yêu-nhưng-không-yêu ấy.Em chưa hỏi tên anh, cô tinh nghịch chuyển sang tiếng Anh : -May i have your name,sir ?
-Hoàng.Lê Hải Hoàng.
-À,Hoàng đại hiệp.
Cô hỏi tiếp.Nơi đây có nhiều kỷ niệm với anh, phải không ?
-Đủ nhiều để quay lại sau mười năm.còn sau đó thì anh không biết.Mỗi năm anh đến đây hai lần.Tháng sáu và tháng mười một.
-Anh có thói quen này từ khi nào ?
-Năm năm rồi,cô bé ạ.
Gã cầm lấy chén rượu và uống cạn.Cô nhẹ nhàng rót thêm.gã lại uống.Đến chén thứ tư, gã đứng dậy:-Cho anh mượn cây đàn,cưng.
Cô lấy cây đàn trên vách , đưa cho gã.sau vài nốt so dây, thử phím,gã chơi bản Romance.Tiếng guitar chầm chậm thả từng nốt vào đêm mưa nghe thật kỳ lạ. Gã nhăn mặt đau khổ.Tiếng đàn chuyển cung, cô ngỡ ngàng nhận ra đoạn solo của bài November Rain.Giọng gã cất lên,cũng khàn khàn như Alx Rose :
" When i look into your eyes, i can see the love restrain "
" But darling when i hold you,don't you know i feel the same ?"

....
Giọng hát của gã có lẽ không hay,nhưng não nề và chua chát hòa vào tiếng gió rít ghê rợn , nhịp mưa xối xả của đêm.Cô nhắm mặt lẩm bẩm hát theo :
"...and it's hard to keep the candle, in the cold november rain..."
Tiếng đàn chợt dừng hẳn.Gương mặt gã lộ rõ vẻ thê lương.Chẳng đợi cô, gã rót đầy chén rượu,nốc cạn.Im lặng.Cô lặng lẽ nhìn gã.Một phút sau ,tiếng đàn chuyển sang bài "nhịp điệu của những giọt mưa",vui vẻ,nhẹ nhàng:
" Listen to the rymth of the falling rain"
"Telling me that's just a fool i've been "...

Cô đưa tay ngăn lại :-Không phải bài này.Anh.Anh không nên giấu diếm cảm xúc của mình .Kể em nghe đi ?
Gã đặt cây đàn sang một bên, châm thuốc hút :
-Thế em muốn nghe cái gì,hả cô bạn bé nhỏ ?
-Cuộc đời anh...
-Haha, life is a journey without destination.Cuộc đời anh là một chuyến đi dài không có đích đến, cưng ạ.Em muốn nghe đoạn nào ?
-Đoạn bắt đầu bằng cơn mưa tháng mười một.

Gã ngần ngừ:-Nhưng anh phải uống say cái đã.Đưa anh chai rượu.
Cầm chai rượu tu một hơi, gã nhìn trân trối vào bóng đêm.Đôi mắt gã như có đám mây từ đâu đó kéo đến, tối sầm lại.Giọng kể của gã đều đều,vô cảm ...
"Anh đã từng có tình yêu sâu nặng với một người phụ nữ ở nơi đây.Côn Sơn chính là nơi hai đứa hò hẹn.Lần đầu tiên anh đến đây,trời cũng mưa gió,nhưng lạnh buốt.
Nàng khi ấy là một cô học sinh trung học.Anh thì đã đi làm rồi,à không,chính xác là anh đang làm chủ một quán cafe nhỏ.Hai đứa quen nhau thật tình cờ.Hôm ấy..."

...Gã đang ngồi đốt thuốc,gác chân lên quầy bar,nhìn ra đường.Những cơn mưa mùa đông thật khó chịu ,rả rích ,lạnh lẽo và bẩn thỉu.Quán đang vắng khách.Gã bật nhạc,lặng nghe bản Diễm xưa của Trịnh Công Sơn,mơ màng ngắm mùa đông đang hoành hành ngoài phố thì chợt một cái đầu xinh xắn thò vào : -Anh !
- Ớ,chích bông.Sao đi làm sớm thế em ?
-Đâu,ngồi nhà buồn quá,em ra đây chơi với anh. Trời lạnh thật.Cô gái vừa nói vừa tháo áo mưa ra,vứt lên yên xe rồi bứoc vào, lắc lắc cái đầu đầy nước.
Gã nhăn mũi :-Em làm anh nhớ con laika ở nhà quá.Mỗi lần đi mưa về nó cũng lắc đầu y hệt em.
-Con laika là con gì ?Cô thận trọng hỏi
-À,nó là mẹ của mấy con chó con...
Cô nguýt dài rồi ngúng nguẩy đi vào quầy lễ tân, kéo ghế ra ngồi cạnh gã.Bỏ mẹ,gã nghĩ thầm, con bé này nó thích mình,kiểu này bà ngoại đi làm về qua đây là không còn răng húp cháo.gã đứng dậy :
-Coi cửa hàng nhé,anh chạy ra ngoài một tí.
-Ứ.
-Ứ cái gì.Coi nhà đi rồi cậu mua bò khô về cho mà ăn.Thế nhé !

Không đợi nghe thêm cô phụng phịu, gã lấy xe chạy thẳng vào khu Bách Khoa. Chui vào một hàng net, gã lơ đãng đọc báo rồi login nick yahoo.Cái trò chat chit này kể ra cũng hay, gã nghĩ,chuyện trò tán tỉnh khắp nơi mà khỏi cần gặp mặt.Room HàNội 8 đang đông người nhưng gã không để ý.Mở tiếp trang sau của tờ Vneconomy, gã chăm chú đọc mục thị trường tài chính quốc tế.
Một cửa sổ chat hiện ra trên màn hình :
dongsongmuathu :-Can you speak English ?
Gã cười nhạt,type nhanh : -I only can speak Spainish,sorry.
Nói chuyện một hồi thì phía bên kia im lặng.Gã nghĩ thầm,hết vốn tiêng Anh rồi, dám múa rìu qua mắt thợ.Không để ý thêm,gã quay sang đọc báo tiếp.Vài phút sau cửa sổ chat lại nhấp nháy :
dongsongmuathu : -Anh tên gì ?
Gã nheo mắt, gõ : -Lady first !
dongsongmuathu : -Giang ạ.Thanh Giang.
- Thật là sự trùng hợp ngẫu nhiên.Tớ tên là Hoàng.Lê Hải Hoàng.
dongsongmuathu :-Thế thì có gì mà ngẫu nhiên ?
Gã phá lên cười,gõ tiếp :-Kinh Cựu ước : tất cả những dòng sông đều chảy về với biển,nhưng biển mãi không đầy...
dongsongmuathu: -À ,thế à.Nhưng có những dòng sông không chảy về với biển đấy.
-Tớ biết rồi.Đó là những con suối.
dongsongmuathu : ( tức giận )
......


Câu chuyện dần hấp dẫn gã.Nàngcho biết nàng đang học lớp 11, chuyên tin.Và nàng mới chia tay bạn trai vài tháng.Qua vẻ tự tin một cách hơi thái quá của nàng, gã biết rằng nàng học khá giỏi,xinh xắn và tất nhiên nhiều fan hâm mộ.Bằng tất cả những kinh nghiệm góp nhặt trên tình trường,gã cố gắng tán tỉnh nàng.Cuối buổi nói chuyện,nàng đưa gã số điện thoại và dặn gọi cho nàng vào sau 11 giờ đêm.Gã lưu số vào điien thoại rồi lơ đãng nhét túi.Gọi đường dài thế này để đốt tiền à,cậu có ngu đâu.Nghĩ vậy gã chào tạm biệt và sign out,tắt máy đứng dậy.
Đó là một ngày làm việc buồn chán.Mưa và lạnh khiến quán cafe của gã vắng khách. Cuối ngày,gã đếm lại cọc tiền trong ví,đưa một ít cho em nhân viên đổ xăng rồi đóng cửa, bật TV lên coi bóng đá.11 giờ, trận đấu đang đi vào những phút cuối thì điện thoại của gã rung lên rồi im bặt.Một cuộc gọi nhỡ.Từ số máy nàng đưa cho gã khi chiều.
Gã cau có nhấc điện thoại bàn lên, bấm số : -Alo ?
-Anh à,em đây.Em không thấy anh gọi cho em...
Gã chợt thấy nhói một cái trong tim.Giọng nàng ngọt ngào và quen thuộc như thể họ đã hàng ngàn lần nói chuyện với nhau.Gã lúng túng :
-Anh xin lỗi, anh vừa xong việc.
-Không sao cả anh ạ, trời lạnh lắm đấy, anh nhớ mặc áo rét cẩn thận nhé.


Gã cảm thấy ấm áp lạ thường. Cuộc điện thoại hôm ấy kéo dài 3 giờ 45 phút.

.....

- Anh và chị ấy quen nhau như vậy hả ?Cô gái cắt đứt dòng suy nghĩ của gã.
-Ừ,sau lần đầu gặp nhau ngày nào cũng nói chuyện điện thoại.Buồn cười thật,đến giờ anh vẫn không hiểu tại sao hai người xa lạ lại thích chuyện trò với nhau đến thế .Đêm nào cũng nói chuyện đến 4-5 giờ sáng về những cái không đâu.Không chủ đề.Không nội dung. Dường như chỉ cần nghe giọng nói của nhau là đủ.Gã đặt cái chai không xuống bàn: Hết rượu rồi à cưng ?
-Còn anh ạ.Cô mang ra chai rượu nữa đặt lên bàn.

Gã rót một ly, uống cạn rồi cẩn thận đóng nắp chai lại, nhìn cô gái mỉm cười :
-Chắc là em nghĩ anh chỉ tán tỉnh nàng thôi,phải không ?
Cô gật đầu : -Khi đó anh đang có người khác.Vả lại em không tin là người ta lại có thể yêu nhau nhanh đến thế

-Đúng.Khi đó anh không hề yêu nàng.Đó chỉ là một trò chơi.Đơn thuần chỉ là một trò chơi.Một trò chơi nguy hiểm,gã chua thêm.
-Vậy anh yêu nàng từ khi nào ?
-Từ khi hai đứa đi chơi với nhau,cưng ạ.Nàng dẫn anh đến đây, vì theo nàng,HD chẳng có chỗ nào để đi,ngoài Côn Sơn.Trong một buổi chiều đầy mưa và gió rét,nàng nắm tay anh, dò dẫm từng bước.Gã đưa tay chỉ về phía ngọn đồi.Nơi đó, trong cái lạnh cắt da,có hai kẻ tay trong tay đang cố gắng, mệt mỏi leo từng bước...
............

Bàn tay nàng mềm mại với những ngón thon dài. Có một cảm giác gì đó thật lâng lâng, nhẹ nhàng như làn khói len vào tim gã.Đó không phải và không thể là lần đầu tiên gã cầm tay phụ nữ, tất nhiên.Nhưng không một ai mang lại cho gã cảm giác ấy.Gã im lặng tận hưởng sự ngọt ngào cho đến khi nàng ngồi xuống tảng đá to ven dòng suối.
-Mình ngồi đây nhé ?
Gã ậm ừ ngồi xuống cạnh nàng,cố gắng nhớ lại hai đứa đã trượt chân suýt ngã mấy lần.Mưa làm ẩm ướt những bậc đá lên đồi,khiến nó trơn trượt và trở nên nguy hiểm.Gã thở dài,lẩm bẩm : i'm in my dream,my God.
Nàng rút khăn nhẹ nhàng lau mặt cho gã: -Toát hết mồ hôi rồi đây này.Khổ thân anh quá.Em không ngờ hôm nay thời tiết lại khó chịu đến thế.Nàng nhẹ nhàng vuốt mái tóc gã : -Anh có mệt lắm không ?cho em xin lỗi....
Gã xoay vai nàng lại ,không nói nửa lời.Nâng khuôn mặt nàng lên,gã châm rãi gỡ chiếc kính ra.Khuôn mặt nàng đầy vẻ trẻ trung, hồn nhiên,và căng tràn sức sống ."Sự hăm hở của mùa xuân", gã nghĩ thầm. Đôi mắt nàng thật đẹp, to tròn ,sáng long lanh. Đôi mắt ấy nhìn gã đăm đăm không chớp.Soi mình trong đôi mắt ấy thật lâu,gã chợt nhận ra tất cả những cử chỉ dịu dàng âu yếm kia đều bắt nguồn một cách hết sức tự nhiên và bản năng.Không có chút giả tạo hay gương gạo nào khi nàng chăm sóc gã.Choáng ngợp trứơc tình cảm trỉu mến vô bờ bến và cái nhìn vị tha đến tận cùng , gã buông nàng ra rồi đưa tay ôm đầu :
-Anh xin lỗi, anh rất xin lỗi...
-Sao lại phải xin lỗi hả anh?có chuyện gì thế ?
-Không em ạ, nhưng anh cảm thấy không xứng đáng với em.

Nàng mỉm cười :
- Em có cảm giác mình yêu nhau từ rất lâu rồi.Ngay khi chat với anh,em chợt nhận ra mình cần cho anh biết bao.Trong những câu chuyện anh kể,em thấy anh thật bơ vơ ,lạc lõng trong cuộc đời này.Chính điều đó làm thức dậy bản năng trở thành người thân,làm người yêu, làm vợ trong em.Từ khi đó, lúc nào em cũng muốn trở thành một cái gì đó cần thiết dành cho anh.Nàng nói tự nhiên như không phải mới 17 tuổi.
-Còn anh, anh chỉ là một thằng khốn nạn.Gã cộc lốc.Đi về thôi em,muộn rồi.Chúng ta dừng mọi việc ở đây thôi.

Gã đứng phắt dậy,định quay xuống đồi.Nhưng bàn tay nàng kéo gã trở lại.Loạng choạng,cả hai ôm chầm lấy nhau.cánh tay nàng, như một bản năng tư nhiên,quàng lấy cổ gã. Nàng ngửa cổ ra, mắt nhắm nghiền,chờ đợi.Hơi thở thơm tho của nàng, vòng tay siết chặt của nàng khiến gã không dừng lại được.Mọi sự kiềm chế đã tan biến.gã nâng cằm lên,chậm rãi ngắm nhìn khuôn mặt nàng hồi lâu,rồi hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.Lâu và thật lâu.Tảng đá dường như tan chảy dưới chân gã.Núi đồi,mưa lạnh và gió rét dường như biến mất trong hạnh phúc miên man.Gã không còn nhìn thấy gì, cảm thấy gì xung quanh mình nữa.Hanh phúc lâng lâng,mềm mại và trong vắt như thủy tinh , chảy tràn nhu dòng suối đang róc rách dưới chân gã.

Rất lâu sau, nàng nhẹ nhàng gỡ tay gã ra: - Thả em ra nào, em ngộp thở đấy.
Gã lúng túng :- Anh xin lỗi.
Im lặng hồi lâu, nàng quay sang gã,chậm rãi : -Mình đi về thôi.Nhưng có điều này anh chưa nói với em.
-Gì hả em ?
-Anh chưa nói là anh yêu em.
-Vậy thì anh nói đây.Anh yêu em,ngày hôm nay, ngày mai và cả những ngày sau nữa.Anh yêu em.


Gã nắm tay nàng bước đi trong hạnh phúc vô bờ,nhưng gã không hề hay là thượng đế luôn ghen tị với những người rất yêu nhau. Một giây hạnh phúc phải được đổi bằng cả quãng đời đau khổ.Vì cuộc sống là thế..

(Bởi vì tất cả những gì tốt đẹp nhất chỉ có thể có được khi ta chịu trả giá bằng nỗi đau khổ vĩ đại ...Ít ra là truyền thuyết nói như vậy)


Gã dừng lại. Bầu không khí thật nặng nề. Cô gái trầm tư chống cằm nhìn gã đăm đăm.Gã im lặng đốt thuốc.Mưa đã tạnh từ lâu, chỉ còn lại những ánh chớp thỉnh thoảng lóe lên từ ngọn đồi phía xa.Hồi lâu sau, cô mỉm cười :
-Anh có biết tại sao em lại nói chuyện với anh không ?
Gã lắc đầu
. Chính gã cũng không hiểu vì sao.
-Khi nhìn thấy dáng vẻ cô độc của anh, nhìn anh lặng lẽ ngồi bên lề đường,em cũng thấy anh thật lẻ loi và ngơ ngác.Tự nhiên em muốn trò chuyện và an ủi anh đôi chút.Nhất là khi nhìn vào mắt anh,nó có cái gì đó làm em thắt lòng lại.Anh biết đấy, em cũng là phụ nữ mà.Cô mỉm cười đưa tay cho gã : wellcome to ConSon, hope you have a nice trip.
Gã cười, nụ cười tự nhiên không chút buồn bã làm cô ngạc nhiên : -Cám ơn em, vì tất cả.Gã đưa tay cô lên miệng hôn rất kiểu cách :-Nhưng anh chẳng thích bàn tay em chút nào, lạy Chúa. Cú đấm của em làm anh đau chảy nước mắt.
Cô lừ mắt : - Lại bắt đầu đểu cáng rồi đấy. Lần sau thì sẽ không nhẹ nhàng nữa đâu.
Gã nhún vai : -Theo thông lệ, lần sau của anh sẽ là tháng mười một.Dừng lại giây lát, gã nheo mắt nhìn cô: -Nhưng vì em, bông hoa xinh đẹp ạ, có lẽ anh sẽ trở lại đây thường xuyên hơn.
Cô đỏ mặt, lúng túng :-Anh là đồ...
- Đồ hạ lưu ti tiện. Gã phá ra cười rồi mở cửa bước ra ngoài.Trời đã sáng.

Những ánh nắng ban mai đầu tiên chiếu xuống khu đồi,lấp lánh trên những chùm lá thông xanh.Gió nhè nhẹ thổi, mang theo hơi lạnh của đất trời sau trận mưa.Hồ nước trong xanh hiền hòa gợn sóng, nó đã quên trận giông bão đêm qua. Gã đứng yên ngằm nhìn cảnh vật rồi bất giác quay sang nắm tay cô gái. Cô không nói gì, lặng lẽ bước theo gã xuống mép nước .Hai người đứng ngắm mặt trời từ từ nhô lên phía sau đồi. Quang cảnh thiên nhiên vừa rũ bỏ hết bụi băm sau trận mưa, sạch tinh tươm và lấp loáng nước.
Gã quay sang phía cô, giọng nói trở nên trầm trầm và không có chút nào đùa cợt vốn là bản tính của gã :
-Anh sẽ nhớ em lắm đấy.
Cô mỉm cười : -Anh sẽ nhanh quên em thôi.Với lại, cô ngập ngừng.Em sắp sang Nga với bố rồi.
Gã chợt cảm thấy hụt hẫng.Lặng im trong giây lát, gã buông tay cô gái ra, nhẹ nhàng :-Đi về thôi em.Hai tiếng nữa anh có cuộc họp.Và chúc em may mắn, bông hoa xinh đẹp ạ.

Cô đứng nhìn theo bóng gã xa dần trên chiếc mô tô,lòng chợt cảm thấy buồn và xao xuyến lạ kỳ ."Mong anh sớm có cuộc sống bình an, khổ thân anh", cô lẩm bẩm rồi bước vào nhà " dù sao ngày mai cũng là một ngày mới "

Về tới Hà Nội, gã không qua nhà mà tới thẳng công ty.Gật đầu lơ đãng chào cô nhân viên lễ tân đang tròn mắt nhìn,gã đi thẳng vào phòng giám đốc. Mọi người đã có mặt đông đủ, đồng loạt đứng dậy chào gã. Kéo ghế ngồi, gã lịch sự :
-Xin mời ngồi, các quý ông quý bà.Tôi có nhận đựoc tin tốt lành gì không ?
Trưởng phòng kinh doanh :
-Tin tốt là trong tháng này, công ty giảm được 12% chi phí bán hàng.Tin xấu là chúng ta mất ba khách hàng truyền thống vào tay đối thủ chính.
Gã gật gù :
- 80% doanh thu được tạo ra bởi khách hàng truyền thống.Tin xấu.Tôi muốn anh thu xếp một cuộc gặp có anh, tôi và khách hàng càng sớm càng tốt.Chúng ta phải làm việc trực tiếp với họ để tìm ra nguyên nhân.Gã nhăn mũi, với tay lấy cốc cafe gần đó, uống vài hớp.Bên phòng kế toán, vấn đề của các chị là gì ?
--Anh ạ, Sở Giao dịch đề nghị kiểm tra lại báo cáo tài chính quý hai.Họ yêu cầu chúng ta giải trình một số bút toán...
-Về việc trích lập quỹ dự phòng giảm giá đầu tư tài chính dài hạn,phải không ?Gã ngắt lời, moi điện thoại trong túi ra, lấy số rồi đưa cho cô gái. Đây là một anh bạn tôi làm bên công ty kiểm toán.Cô liên lạc với anh ấy hỏi cặn kẽ xem hiện giờ theo quy định của Sở Giao dịch thì phương pháp trích dự phòng như thế nào rồi theo đó mà làm.Nhé.Và đề nghị cô, cô em xinh đẹp ạ, liên tục cập nhật các chính sách và quy định của Bộ Tài chính giùm tôi.Tôi không muốn có bất cứ một vấn đề gì với cơ quan thuế và Sở Giao dịch cả.Còn vấn đề gì nữa không ?
-Dạ còn.Trưởng phòng nhân sự là một gã láu lỉnh, khi nào cũng cười nhăn nhở.Thưa sếp, tháng này chúng ta cần bổ sung ba vị trí,trong đó khó khăn nhất là bên quan hệ khách hàng.Em tìm mãi vẫn chưa được ai ưng ý.Thêm một câu hỏi nhỏ nữa.Sao sếp hôm nay trông bụi bặm thế ạ, em đoán là vừa có một chuyến đi bão táp.Cậu ta nhe răng ra cười.
Gã nhếch mép : -Chú mày ạ, anh vừa có một ý nghĩ nho nhỏ về cái vị trí nhạy cảm ấy.Để anh cân nhắc tí chút đã.Còn lại, đúng là một chuyến đi bão táp thật,cả đêm hôm qua anh không ngủ và bên cạnh là một cô gái xinh đẹp...
Cả phòng rộ lên tiếng cười.Gã là một giám đốc luôn biết cách tìm ra giải pháp cho mọi vấn đề và đủ hài hước để làm cho mọi cuộc họp không trở nên căng thẳng.Quay sang cô kế toán,gã mỉm cười lịch sự :
-Cưng cho anh xin một ly cafe.Và thưa quý vị, không có vấn đề như những cái đầu đen tối của quý vị nghĩ đâu.Tớ ở bên cô ấy, và không thể làm gì cả.Cô ta là một võ sĩ karate đúng nghĩa.

Gã đã nói đúng 100% sự thật.

Công ty của gã hoạt động trong lĩnh vực nghiên cứu thị trường, thành lập được ba năm nay.Được hình thành ngay khi cơn bão tài chính thế giới vừa tan,nó đã vô tình dẹp bỏ được hàng loạt đối thủ cạnh tranh và dần đứng vững trên thị trường đầy biến động.Mức tăng trưởng doanh số hàng năm lên tới trên 60% và năm ngoái đã tham gia vào thị trường chứng khoán.Những nỗ lực không ngừng nghỉ của gã và các cộng sự đã được đền đáp xứng đáng.Nét đặc biệt trong phong cách làm việc của gã đã tạo nên văn hóa riêng của doanh nghiệp: sáng tạo và hài hước.Gã tự hào là ba năm nay chưa phải ký vào bất cứ lá đơn xin nghỉ việc nào.Trong công ty,gã luôn được coi là một người anh lớn, và câu cửa miệng của gã khi chào đón nhân viên mới là " Chào mừng cưng gia nhập gia đình của chúng ta".Với gã, ai cũng là "cưng" hết, dù lớn hay nhỏ tuổi.

Gã đứng lên, trịnh trọng :
-Thư quý ông quý bà, căn cứ vào tình hình thực tế hiện nay của nền kinh tế chung, tôi đề nghị chúng ta lên một kế hoạch trung hạn cho thời gian tới, trong đó ưu tiên việc chiếm lĩnh thị phần trên phân khúc mà chúng ta đã xác lập.Tôi muốn, gã tỉnh bơ moi thuốc lá ra hút làm mấy cô gái nhăn mặt, một năm nữa, tăng trưởng thị phần của doanh nghiệp chúng ta là 20%.Tất cả những mục tiêu tối đa hóa lợi nhuận, giảm chi phí đều được gác sang một bên để phục vụ cho vấn đề này.Sau đây là những thông tin tôi thu thập được để tạo cơ sở cho chiến lược mở rộng hay ho này...

Một giờ sau, cuộc họp kết thúc.Mọi người lục tục đứng dậy về phòng.Riêng trưởng phòng kế toán không đứng dậy.Đó là một cô gái nổi tiếng đanh đá cũng như xinh xắn nhất công ty.Nàng luôn tự cho mình cái quyền nhõng nhẽo với gã, khi chỉ có hai người:
-Anh hút thuốc lá nhiều quá đấy.Nàng thu dọn cái gạt tàn, đổ mẩu thuốc vào thùng rác.Trưa nay ăn gì em mua cho ?Có vẻ một đêm không ngủ đã làm anh mệt mỏi, nhỉ ?Cô ta là ai mà hấp dẫn thế ?Nàng mát mẻ.
Gã cầm bản hợp đồng mới lên xem qua rồi nheo mắt nhìn nàng :
-Anh e là sẽ có vài ba đêm như thế nữa.Cô ấy thật đặc biệt.Cưng ạ, trưa nay anh chẳng muốn gì cả.Nếu có thể, cho anh một ly cafe nữa.
Nàng tiến lại gần, cúi xuống và đặt tay lên vai gã,mùi nước hoa Chanel 5 thật quyến rũ :
- Thực sự là anh không muốn bất-cứ-thứ-gì cả à ? Nàng nhấn mạnh mấy từ cuối.
Gã tỉnh bơ :
-Có đấy em.Anh muốn em hoàn tất cái báo cáo tài chính chết tiệt trong tuần này.Nếu thứ sáu anh chưa thấy nó nằm ở đây, gã gõ gõ tay xuống bàn, thì anh muốn em tự ghi giảm 10% lương của mình trong tài khoản phải trả cán bộ công nhân viên.Và lạy Chúa, anh cũng muốn em đừng lại gần anh thế này, cưng biết đấy, khả năng miễn dịch trước cám dỗ của anh là hơi kém, nhất là cám dỗ đó lại đến từ một phụ nữ vừa xinh đẹp vừa thông minh như em.
Nàng lườm hắn thật dài rồi quay đi.Gã phá lên cười, nói với theo :
-Tiện đây, cưng ạ, anh muốn nói thêm là anh thích mùi nước hoa của em

Cô gái đi rồi, gã chống cằm lơ đãng nhìn ra cửa sổ.Đã từ rất lâu, chuyện đời tư của gã dần trở thành đề tài lớn cho anh chị em trong công ty bàn tán.Chưa một ai đã từng nghe thấy gã điện thoại cho cô gái nào.Cũng chưa một ai nhìn thấy gã đi chơi với bóng hồng nào.Lịch làm việc và sinh hoạt của gã mọi người đều biết, và đơn giản như phép cộng hai số tự nhiên : ban ngày đi làm,chiều về dạy võ cho đám trẻ, tối xem ti vi, đọc báo trên mạng, xem bóng đá rồi đi ngủ.Chấm hết.Những mối quan tâm của gã là công việc, bóng đá và karate.Đã rất nhiều người tò mò, làm ra vẻ vô tình ghé chơi đều được gã mời vào nhà xởi lởi, gạ gẫm uống bia say xỉn rồi mới thả cho về.Căn hộ của gã thật bừa bộn, nét đặc trưng của đàn ông độc thân.Đôi khi gã cũng muốn có một ai đó để trông nom, chăm sóc và chia sẻ, nhưng nói đúng ra, gã cảm thấy sợ hãi trước những mối quan hệ lãng mạn.Sự đổ vỡ trong tình cảm khiến gã cảm thấy mình như một con chim bị thuơng sợ cành cong.Gã không dám bắt đầu tán tỉnh bất cứ cô gái nào.Và có lẽ sự việc ấy sẽ còn kéo dài rất lâu nếu không có cuộc gặp gỡ tình cờ ngày hôm qua.Gã đột nhiên cảm thấy đau chấn thủy, nơi lĩnh trọn cú đấm của cô.Gã nhớ bàn tay ấm áp, nhớ ánh mắt xót xa đầy cảm thông của cô khi hai người chia tay.Và gã nhận thấy mình đang thẫn thờ viết tên cô lên bản hợp đồng mà phòng kinh doanh mới trình lên khi sáng.

Cau có ném bút đứng dậy, gã mở cửa bước ra ngoài.Cô lễ tân nhoẻn miệng cười, tò mò :
-Have a nice day, sir.Em nghe nói anh đã có một đêm thật lãng mạn.Trông anh phờ phạc thế kia cơ mà...
-Lãng mạn cái gì,gã nhăn nhó thở dài, anh có lẽ sắp chết đến nơi rồi.Mất tập trung quá.Cưng đi mua cho anh bao thuốc nhá.Với lại chiều nay, gã đổi giọng, giao trách nhiệm cho em gạ gẫm bà con về nhà anh đánh chén.Anh mời.
-Nhưng em có được trả lương để đi mua thuốc lá đâu ?
-Ơ, cái con bé này.Thế có đi không, gã ngọt nhạt, hay để anh đi ?
Cô lè lưỡi nhìn gã rồi tất tả chạy đi.Gã lắc đầu ngán ngẩm rồi mở cửa phòng nhân sự :
-Cưng ạ, tôi muốn bàn việc này với ông...

Đó là một ngày làm việc không như ý của riêng gã.Năm giờ chiều, gã lôi cả công ty về nhà chơi.Mấy đứa con gái lục tục dọn dẹp nhà cửa, đi mua đồ nấu cơm còn bọn con trai ngồi chơi bài.Gã lặng lẽ ngồi một góc,hạnh phúc ngắm nhìn cái đám đông ồn ào và vui vẻ kia.Đã từ lâu, gã coi công ty là nhà, mọi người là anh chị em.Chính vì thế mà mọi người yêu quý gã, thương gã, nể gã nhưng chẳng ai sợ gã cả.Và không ai thù ghét người yêu thương mình.Gã lấy làm tự hào về điều đó lắm.Hạnh phúc, đơn giản là làm cho mọi người xung quanh vui vẻ.Gã luôn nghĩ vậy.

Bữa ăn có nem rán, bún và bia.Bọn con gái thật khéo tay, món nem rất ngon.Cả lũ xúm vào ăn uống xì xụp, chuyện trò ầm ĩ.Không khí thật náo nhiệt và vui vẻ.Gã uống nhiều.Ăn nhiều.Cuối bữa gã đứng dậy :
-Xin cám ơn bà con và đặc biệt là các chị em đã cho tôi một bữa tối thật tuyệt vời.Vâng, đối với các chị em thì thật là một sự kính chào ạ.Gã rạp đầu lịch sự.
Thùy, cô nhân viên to béo nhất và cũng lớn tuổi nhất, mới vào làm vài ngày phì cười :
-Anh giám đốc ơi, anh nên cám ơn cái miệng rộng hoác và bàn tay phải của anh đã tích cực hoạt động ấy.Thế nào,ăn thêm chút nữa nhá? Cô nhấm nháy với gã.
Gã làm bộ ngạc nhiên ra mặt rồi quay sang trưởng phòng nhân sự:
-Này, cái của hiếm này ở đâu ra thế hả ?Mẹ ơi, mẹ to béo thế mà sao con chưa nhìn thấy bao giờ là thế nàooooo ?
-Đúc theo đơn đặt hàng đặc biệt từ nhà máy gang thép Thái Nguyên, thưa đại hiệp.Đặc biệt chống chỉ định với những ai bị tim mạch và gầy yếu như em...
Cậu chưa nói dứt lời thì cúi rạp xuống.Một cái thìa to tướng và nặng trịch bay qua đầu, rồi văng vào góc tường.Cậu trưởng phòng nhân sự nhảy tót ra khỏi ghế, nhanh như cắt, rồi quay lại giơ nắm đấm lên :
-Ê, ê, cẩn thận bà chị.Muốn làm gì thì làm nhưng cấm không được đập phá.Mọi phí tổn hại sẽ được trừ vào lương đấy.Có gì thì để tối...
Tức thì cô nhân viên to béo tương ra một câu bậy bạ làm cả nhà lăn ra cười như phá rạp.Gập mình xuống ôm bụng hồi lâu, gã thở hổn hển đứng lên, mặt đỏ tía tai :
-Em Thùy yêu quý ơi, quả thật ngần này tuổi đầu rồi song anh chưa gặp ai dễ thương như em cả.Lay Chúa tha tội, anh sẵn lòng trả năm năm cuộc đời để xem tối đến em có thực sự hấp dẫn như em vừa nói không...
Đám nhân viên được một tràng cười nữa.Thùy lườm hắn rồi vơ một cái hết nửa số bát đĩa trên bàn.Cô ngúng ngẩy đi vào bếp.Mấy đứa con trai lè lưỡi, lắc đầu nhìn theo.Không khí vui vẻ lắng đi đôi chút rồi mọi người chào gã lục tục ra về.Những mệt mỏi và buồn bực đã tan biến, gã chợt cảm thấy yêu đời lạ thường.Cuộc sống thật đáng yêu, gã nghĩ thầm rồi rót một ly rượu, thả hồn lang thang vẩn vơ.Ồ, ta đang hạnh phúc quá.Ta yêu cái cuộc sống này quá.Được sống với mọi người thế này, được nhìn anh em chúng nói vui vẻ, rạng rỡ, mình mới thấy cuộc đời này có ý nghĩa biết bao.Chợt chuông điện thoại reo vang,gã nhìn vào màn hình báo cuộc gọi đến.Phía đầu dây kia là cô, hình bóng đã ám ảnh gã cả ngày làm việc.
-Anh...
Gã lặng im, không nói nên lời.
-Anh à ?
-Ơi em, anh đây.Em chưa ngủ à ?Có chuyện gì thế, hả bông hoa xinh đẹp ?
gã cố gắng trấn tĩnh, lấy lại vẻ thản nhiên.
-Em muốn nói chuyện với anh...
-Được rồi, anh nghe đây.Nhưng em dập máy đi.Anh gọi lại cho em bây giờ

(...Nhưng chúng ta, khi lao ngực vào bụi mận gai, chúng ta biết. Chúng ta hiểu. Tuy thế ta vẫn lao ngực vào bụi mận gai. Sẽ mãi mãi như thế...)


Giọng cô nức nở qua điện thoại :-Anh à, nhà em vừa có chuyện.Em đau đớn quá, em không muốn sống nữa.
-Hả ???
-Trưa nay em vừa nhận được tin.Bố em gửi thư về đề nghị me ly dị.Gia đình em tan nát hết rồi.Giọng cô đầy nước mắt : Em, em...

Gã lặng thinh nhìn đồng hồ :9h30.Cau mày suy nghĩ giây lát gã buông từng tiếng vào điện thoại :
-Đợi anh một lát.Anh đến chỗ em ngay bây giờ.
Gã dập máy,không chờ cô trả lời.Mặc quần áo xong gã gọi tiếp đến số điện của taxi Mai Linh :
-Cho xin 1 xe đến chung cư Yên Hòa, nhà E8.Luôn và ngay.
Mười phút sau xe đến.Gã cau có nhìn chiếc Matiz rồi chui vào đóng sập cửa lại, buông thõng :
-Chí Linh- HD,nhanh !
Cậu tài xế ngạc nhiên quay lại nhìn gã :
-Có việc gì thế anh? Vợ đẻ à ?
-Còn tệ hơn thế nhiều.Chạy đi cưng
.Gã móc túi ra tờ polyme, vo tròn rồi ném lên ghế trước: -Cầm lấy uống nước chú em.Và im mồm lại.Nhanh lên nào !

Hơn 1 giờ sau, chiếc xe đưa gã đến đúng nơi mà gã khi sáng vừa ra đi.Cô đang dứng chờ gã ở cửa, dáng vẻ lặng lẽ và đau khổ.Gã cầm tay cô bước vào nhà rồi loay hoay pha trà.Cả hai người không nói với nhau câu nào.Cô ngồi lên mép giường, nước mắt chảy dài trên hai gò má.Uống đến ly trà thứ hai, gã thở dài :
-Sự việc như thế nào, hả em ?

...Gia đình cô nghèo.Nghèo lắm.Bố cô làm việc trong quân đội, mẹ làm ruộng.Vào những năm mới xóa bỏ bao cấp, đồng lương ít ỏi của ông và chút thóc gạo làm ra từ những mảnh ruộng của vùng quê nghèo xác xơ ấy không đủ nuôi sống gia đình 5 miệng ăn.Đầu năm 89, khi vừa mới sinh cô, ông quyết định giải ngũ sớm, đi XKLD tại Nga.Những năm tháng đầu tiên, tiền và hàng hóa ông gửi về đủ để gia đình cô trang trải nợ nần.Nhưng sự chu cấp ấy ngày một thưa dần, thưa dần theo số lần ông về VN thăm gia đình.Đã có tin đồn rằng ông chung sống với một người đàn bà khác và họ đã có với nhau hai mặt con.Nhưng mẹ cô không tin, bà vẫn lặng lẽ nuôi mẹ chồng, nuôi con trong chờ đợi và hy vọng.Bà cũng chẳng buồn cất công tìm hiểu sự việc.Cho đến ngày hôm nay, ông gửi thư về đề nghị hai người ly hôn...

Giọng cô chua chát và cay đắng :
-Thế đấy anh ạ.Phụ nữ lạ lắm.Chỉ cần cho người ta niềm hy vọng, họ có thể vì nó, vì cái ảo tưởng ấy mà sống và chờ đợi đến suốt đời...ôi, đàn bà thật đáng thương làm sao, nhẹ dạ và ngu ngốc như những con cừu...
Châm một điếu thuốc, gã trầm giọng:
-Sự chờ đợi của con người là không có giới hạn thời gian, em ạ.Ngừng lại một lát, gã tiếp: -Biết bao năm tháng chiến tranh, vì niềm tin vào ngày mai chiến thắng, vào lý tưởng của chúng ta, người phụ nữ đã thay chồng nuôi con, rồi lặng lẽ khóc tiễn con ra trận.Ngày toàn thắng, nhiều người trong số ấy nhận về những tấm bằng Tổ Quốc ghi công.Những hy sinh thầm lặng mà vĩ đại ấy đã làm nên phẩm chất cao quý của người phụ nữ Việt Nam, biết chờ đợi, biết hy sinh, biết...
-Để được cái gì hả anh ?Tuổi xuân tàn phai, bao năm lam lũ với đồng ruộng, những bữa cơm chan đầy nước mắt.Những cay cực không biết chia sẻ cùng ai.Những đêm cô độc, lạnh giá, chỉ biết khóc một mình.Ngày cưới chị em, bố không về.Đám cưới xong, ba người đàn bà còn lại như ba cái bóng lặng lẽ, không dám nhìn vào mặt nhau.Em nhìn lên tường nhà, nhìn những vết nứt, nhìn mái nhà xiêu vẹo không tay người tu sửa.Cô nức nở:-Mẹ em có làm gì nên tội đâu ?

Gã lúng túng, móc hết túi trái lại túi phải.Không có thứ mà gã cần tìm.Bước lại gần cô, gã quỳ xuống , cầm lấy bàn tay ấm áp rồi nhìn thẳng vào khuôn mặt đấy nước mắt, chậm rãi :
-Anh rất tiếc, bông hoa xinh đẹp ạ.Anh có thể làm gì cho em bây giờ ?
-Không gì cả.Cô nghẹn ngào.Nhưng ôm em đi,em lạnh lắm.
         

1 ngày yêu em anh nhé!


Câu chuyện này có một kết thúc buồn, .... buồn lắm.Click the image to open in full size.

Thế em xin anh một ngày yêu em nhé !!

- Nghĩa... nghĩa là sao ?? Click the image to open in full size.

- Tức là anh làm người yêu em trong một ngày . Khờ ạ !!Click the image to open in full size.

- Em đùa hoài !!

- Em không biết nói đùa bao giờ .

Hà Nội một ngày cuối năm , rét đậm và đẹp ... Người ta bảo Hà Nội đẹp nhất vào mùa thu , riêng tôi luôn luôn thấy mùa đông Hà Nội là đẹp nhất . Nó khiến con người ta suy ngẫm về nhiều chuyện , chuyện tôi đang nghĩ bây giờ ... là về người con gái bên cạnh tôi đây !!

- Thế , mai chúng mình yêu nhau nhé !!

- Ừ ừ ...

- Miễn cưỡng thế là thế nào ? Em ứ chịu ... phải thích thú cơ .Click the image to open in full size.

- Vâng , cô bé , mai tôi là người yêu của cô nhé , tôi thích lắm đấy !! Click the image to open in full size.Click the image to open in full size.- Tôi nói , làm ra vẻ mặt tếu táo và ... hạnh phúc.

Em cười tít cả mắt , trông đáng yêu quá !! Một cô bé Sài Gòn có cái giọng Hà Nội pha trộn , nhõng nhẽo và dễ thương . Nhưng tính cách cô ấy thì có trời mới đoán nổi , mà chắc cũng chỉ có trời mới hiểu nổi !!

Tôi nhớ , ngày mốt cô ấy phải rời Hà Nội rồi . Và tôi đang băn khoăn liệu những chàng trai có người yêu sắp xa cách mình 2000km sẽ làm gì nhỉ ?? Dù chỉ là một vở kịch , tôi cũng muốn nó là một vở kịch trọn vẹn nhất ...

Sáng hôm sau..

Reng !!!

- Ngốc ạ, đến chở người yêu đi ăn sáng nào , lười biếng thế là em ko yêu nữa đâu nhé !!

- Vâng vâng , anh biết rồi ạ...

Tôi vội vã rửa mặt , thay quần áo , mới có sáu giờ sáng mà "nàng người yêu bé nhỏ" đã giận dỗi thế kia rồi kia đấy ....

Hôm nay trời bắt đầu ấm, nhưng vẫn còn cái lạnh cuối mùa rơi sót lại. Tôi đội cái mũ len lên mớ tóc chưa kịp chải , khoác chiếc áo ấm màu ghi và mặc áo sơ mi màu trắng . Chẳng là em rất thích con trai mặc sơ mi , tôi cũng chẳng hiểu vì sao nữa, nhưng lúc nào trông tôi mặc áo sơ mi, em cũng reo khẽ lên thích thú ... Tôi mỉm cười , nhìn những hàng cây trụi lá mà rất đỗi hạnh phúc , bầu trời trong xanh làm nền cho mây trắng bay lững lờ . Những đám mây trắng muốt như tâm trạng tôi lúc này, dường như khi có người yêu , thằng ngốc cũng làm thi sĩ được thì phải...

Em ngồi vắt vẻo trước thềm khách sạn , vẫn chiếc khăn choàng màu hồng trên cổ , hôm nay trông em xinh không thể tả . Tôi huýt sáo , thầm nghĩ nàng thế nào chẳng cảm động ...

Nhưng không , nàng nhăn mặt ... Chạy thẳng đến tôi gỡ chiếc mũ len ra , "anh lại bê bối thế này nữa à ? ", nhưng khác ngày thường , em lấy ra một chiếc lược màu trắng , và .. chải tóc cho tôi . Thề có trời cao , tôi ngượng chết được , nhưng vẫn phải ngậm cười tít mắt . Vì... tôi chỉ có một ngày để yêu em thôi ....

Chải chuốt xong xuôi , em cười rạng rỡ bảo thế là anh người yêu em đẹp trai rồi đấy nhé , khỏi cần đội nón . Tôi đang cảm động thì nàng đội ngay chiếc mũ len của tôi lên đầu và xoã tóc ra . Lúc ấy trông em dễ thương vô cùng , có muốn giận cũng chẳng được ....

Chúng tôi đi ăn phở rồi dạo một vòng quanh hồ, trời mùa đông đẹp thích hợp cho những đôi yêu nhau , thế là tôi phải cùng đạp vịt đạp gà như em mong muốn . Em tôi ngồi vắt vẻo trên xe , đong đưa đôi chân trắng muốt , rồi lại vứt hẳn đôi dép ra , chạy chân trần trên cỏ ... Đôi má ửng hồng trong nắng , tiếng cười giòn tan .... Xong em kéo tôi ngồi phịch trên cỏ cùng em, dựa đầu vào vai tôi và hỏi :

- Anh có nhớ ngày đầu mình quen nhau không ?

Tôi nhớ , dĩ nhiên là tôi nhớ chứ , làm sao quên được một cái ngày trọng đại như thế... Cách đây hai năm rồi thì phải, khi tôi vào Sài Gòn thực tập. Năm ấy tôi còn chưa ra trường, vẫn là anh sinh viên báo chí ngây thơ dễ bắt nạt. Thầm nghĩ như thế mà có ai ngờ, người Sài Gòn đầu tiên bắt nạt tôi lại là một cô bé kém tôi đến năm tuổi.

Khi ấy, tôi đang trên đường tìm tư liệu viết bài, ngang qua một cổng trường tầm giờ tan học. Những cô bé nữ sinh áo dài trắng thấp thoáng làm tôi cảm thấy lạ và xúc động... Thế là tôi chụp hình một nhóm nữ sinh, trong đó có một cô bé nhìn lanh lợi và đáng yêu nhất.

- Anh kia, ai cho chụp hình tui zậy hả? Click the image to open in full size. - Cô bé đó bất ngờ chạy lại hỏi tôi.

- Ơ, anh thấy đẹp nên chụp thôi bé à.

- Bé nào mà bé? Tui... lớn rồi (rõ ràng em đang mặc áo dài). Anh chụp hình là phải xin phép nghe hông !!

- Ơ, anh xin lỗi.....

- Nói thế thôi, chứ anh thấy đẹp thì.... cứ chụp đi. Thoải mái, miễn có dắt đi ăn chè !!Click the image to open in full size.

Em và bọn bạn bấm tay nhau cười ngặt nghẽo. Tôi, như một anh nhà quê mới lên tỉnh (quê tôi ở Hà Nội đấy nhé), ngoan ngoãn răm rắp làm theo lời các em ấy nói. Đến mức mà những ngày sau đó, suốt đợt thực tập tôi đều đến cổng trường nơi em học ngoan ngoãn dẫn em và các bạn em đi ăn chè. Để có được niềm vui nhỏ nhoi đó, mấy tháng ở Sài Gòn, trưa tôi ăn mì tôm gói và tối đến ăn gói mì tôm...

Ngày tôi về lại Hà Nội, tôi không nói em nghe, chỉ lặng lẽ đến trước cửa nhà em nhìn thật lâu. Là con trai, tôi ghét chia tay lắm, nhất là tôi sợ em khóc. Biết thế nào được, ta vẫn là hai con người ở quá xa nhau..... Tạm biệt em, em nhé !!

Tân Sơn Nhất ngày đó rất oi bức, cộng thêm nỗi buồn trong lòng khiến tôi chẳng để ý xung quanh. Nặng nề xách đống hành lý vào trong, tôi ngoái lại nhìn lần cuối....

- Ai cho anh đi mà không nói với tui một tiếng ??

- Sao em biết??

- Nếu quan tâm một người, ta có vô vàn cách để biết... Cầm lấy này !! Thôi, tạm biệt anh nhé !!

Em cười và quay lưng đi, tôi ngỡ ngàng nhìn bóng em một hồi thật lâu.. Trên tờ giấy em đưa cho tôi là một số di động, nhòe nhoẹt.... "Ngọc Châu 090........ / SG nhớ HN.."

- Thế anh có nhớ sau ấy, bao lâu anh mới nhắn tin cho em trước không? - Em rời khỏi vai tôi, nghiêm mặt hỏi.

- Một tháng !!

- Vì sao lâu thế?

- Vì anh còn cân nhắc xem, có nên bắt đầu một mối quan hệ không...

- Ngốc lắm đấy nhé... Nhưng ta vẫn nhắn tin cho nhau suốt gần hai năm, và bây giờ em đến thế này, chẳng phải tốt sao?

- Uh, tốt lắm....

Đột nhiên

Em khóc !!!

Em dụi đầu vào ngực tôi, khóc nhỏ dần rồi thành tiếng, những tiếng nấc nặng nề... Nắm cả cổ áo tôi, làm nhòe nhoẹt chiếc áo sơ mi màu trắng. Một hồi sau thì đấm bùm bụp vào ngực tôi, mặc kệ thiên hạ đang chỉ trỏ....

Vì sao thế.... tôi hỏi, nhưng em chỉ khóc mà không trả lời.....

(`·.¸(`·.¸*¤** Tuyển tập những câu chuyện tình buồn-»(¯`•¸•´¯)+†+

Ko hỉu sao những câu chuyện tình buồn luôn để lại trong tôi 1 cái cảm giác gì đó rất khó tả. Ko thể nào diễn tả được cái cảm giác đó thế nào...thấy buồn man mác...như mất đi một cái gì đó rất wan trọng.
Tôi cũng đã đánh mất quá nhiều thứ,ngay cả chính bản thân mình,nhưng có lẽ tình yêu thì chưa ....... Bởi vì có lẽ chưa 1 lần nào tình yêu mỉm cười trọn vẹn với tôi.
Tôi lập topic này với mong muốn cùng các bạn góp nhặt những bài học quý giá từ những câu chuyện tình buồn đó,để chúng ta có thể nhận ra rằng :"Phải biết trân trọng và nắm giữ tình yêu mà mình đang có".


(`·.¸*¤** »~:¤.·ºNothing].·´º·.¤:~« -.¸¸.•°¨*¤-:¦:- -»(¯`•¸•´¯)+†+Forever+†+ (¯`•¸•´¯)

CHUYỆN TÌNH CHUỒN CHUỒN
 




Thành phố nhỏ yên tĩnh và xinh đẹp, hai người yêu đắm say, mỗi bình minh đều đến bờ biển ngắm mặt trời mọc, và mỗi chiều đi tiễn bóng tà dương ở bãi cát. Dường như những ai đã gặp đôi tình nhân đều nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ.

Một ngày, sau vụ đâm xe, cô gái trọng thương im lìm nằm lại trên chiếc giường bệnh viện, mấy ngày đêm không tỉnh lại.

Buổi sáng, chàng trai ngồi bên giường tuyệt vọng gọi tên người yêu đang vô tri vô giác; đêm xuống, chàng trai tới quỳ trong giáo đường nhỏ của thành phố, ngước lên thượng đế cầu xin, mắt không còn lệ để khóc than.

Một tháng trôi qua, người con gái vẫn im lìm, người con trai đã tan nát trái tim từ lâu, nhưng anh vẫn cố gắng và cầu xin hy vọng. Cũng có một ngày, thượng đế động lòng.

Thượng đế cho chàng trai đang gắng gượng một cơ hội. Ngài hỏi: "Con có bằng lòng dùng sinh mệnh của con để đánh đổi không?" Chàng trai không chần chừ vội đáp: "Con bằng lòng"

Thượng đế nói: "Ta có thể cho người con yêu tỉnh dậy, nhưng con phải đánh đổi ba năm hoá chuồn chuồn, con bằng lòng không?" Không chần chừ chàng trai vội đáp: "Con bằng lòng"

Buổi sáng, cánh chuồn rời Thượng đế bay vội vã tới bệnh viện, như mọi buổi sáng. Và cô gái đã tỉnh dậy!

Chuồn chuồn không phải người, chuồn chuồn không nghe thấy người yêu đang nói gì với vị bác sĩ đứng bên giường.

Khi người con gái rời bệnh viện, cô rất buồn bã. Cô gái đi khắp nơi hỏi về người cô yêu, không ai biết anh ấy đã bỏ đi đâu.

Cô ấy đi tìm rất lâu, khi cánh chuồn kia không bao giờ rời cô, luôn bay lượn bên người yêu, chỉ có điều chuồn chuồn không phải là người, chuồn chuồn không biết nói. Và cánh chuồn là người yêu ở trước mắt người yêu nhưng không được nhận ra.

Mùa hạ đã trôi qua, mùa thu, gió lạnh thổi những chiếc lá cây lìa cành, cánh chuồn không thể không ra đi. Vì thế cánh rơi cuối cùng của chuồn chuồn là trên vai người con gái.

Tôi muốn dùng đôi cánh mỏng manh vuốt ve khuôn mặt em, muốn dùng môi khô hôn lên trán em, nhưng thân xác quá nhẹ mỏng của chuồn chuồn cuối cùng vẫn không bị người con gái nhận ra.

Chớp mắt, mùa xuân đã tới, cánh chuồn cuống cuồng bay trở lại thành phố tìm người yêu. Nhưng dáng dấp thân quen của cô đã tựa vào bên một người con trai mạnh mẽ khôi ngô, cánh chuồn đau đớn rơi xuống, rất nhanh từ lưng chừng trời.

Ai cũng biết sau tai nạn người con gái bệnh nghiêm trọng thế nào, chàng bác sĩ tốt và đáng yêu ra sao, tình yêu của họ đến tự nhiên như thế nào, và ai cũng biết người con gái đã vui trở lại như những ngày xưa.

Cánh chuồn chuồn đau tới thấu tâm can, những ngày sau, chuồn chuồn vẫn nhìn thấy chàng bác sĩ kia dắt người con gái mình yêu ra bể xem mặt trời lên, chiều xuống đến bờ biển xem tà dương, và cánh chuồn chỉ có thể thỉnh thoảng tới đậu trên vai người yêu, chuồn chuồn không thể làm gì hơn.

Những thủ thỉ đắm say, những tiếng cười hạnh phúc của người con gái làm chuồn chuồn ngạt thở.

Mùa hạ thứ ba, chuồn chuồn đã không còn thường đến thăm người con gái chàng yêu nữa. Vì trên vai cô ấy luôn là tay chàng bác sĩ ôm chặt, trên gương mặt cô là cái hôn tha thiết của anh ta, người con gái không có thời gian để tâm đến một cánh chuồn đau thương, cũng không còn thời gian để ngoái về quá khứ.

Ba năm của Thượng đế sắp chấm dứt. Trong ngày cuối, người yêu ngày xưa của chuồn chuồn bước đến trong lễ thành hôn với chàng bác sĩ.

Cánh chuồn chuồn lặng lẽ bay vào trong nhà thờ, đậu lên vai người mà anh yêu, chàng biết người con gái anh yêu đang quỳ trước Thượng đế và nói : "Con bằng lòng!". Chàng thấy người bác sĩ ***g chiếc nhẫn vào tay người con gái. Họ hôn nhau say đắm ngọt ngào. Chuồn chuồn để rơi xuống đất một hạt lệ đau đớn.

Thượng đế hỏi: "Con đã hối hận rồi sao?" Chuồn chuồn gạt hạt lệ nói: "Con không!"

Thượng đế hài lòng nói: "Nếu vậy, từ ngày mai con có thể trở thành người được rồi!"

Chuồn chuồn soi vào hạt nước mắt nhỏ, chàng lắc đầu đáp: " Hãy để con cứ làm chuồn chuồn suốt đời..."





0Yêu một người không phải là nhất định phải có được họ. Nhưng đã có được một người thì hãy cố yêu lấy họ .... Có cánh chuồn nào trên vai bạn không ?


(`·.¸*¤** »~:¤.·ºNothing].·´º·.¤:~« -.¸¸.•°¨*¤-:¦:- -»(¯`•¸•´¯)+†+Forever+†+ (¯`•¸•´¯)
MỘT CÂU CHUYỆN KO TÊN


Năm học lớp 10
Ngồi trong lớp học Anh văn, tôi chăm chú nhìn cô bé cạnh bên. Em là người mà tôi luôn gọi là BẠN TỐT NHẤT. Tôi chăm chú nhìn mái tóc dài và mượt của em và ước gì em là của tôi. Nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Sau buổi học, em đến gần và hỏi mượn tôi bài học em nghỉ hôm trước. Em nói : “Cảm ơn anh !” và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.

Năm học lớp 11

Chuông điện thoại reo. Đầu dây bên kia là em. Em khóc và thút thít về cuộc tình vừa tan vỡ. Em muốn tôi đến với em, vì em không muốn ở một mình, và tôi đã đến. Khi ngồi cạnh em trên sofa, tôi chăm chú nhìn đôi mắt ướt nước của em và ước gì em là của tôi. Sau hai tiếng đồng hồ, cùng bộ phim của Drew Barrymore và ba túi khoai tây rán, em quyết định đi ngủ. Em nhìn tôi, nói : “Cảm ơn anh !” và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.

Năm cuối cấp

Vào một ngày trước đêm khiêu vũ dạ hội mãn khóa, em bước đến tủ đựng đồ của tôi. “Bạn nhảy của em bị ốm”, em nói, “Anh ấy sẽ không khỏe sớm được và em không có ai để nhảy cùng. Năm lớp 7, chúng mình đã hứa với nhau là nếu cả hai đứa đều không có bạn nhảy, chúng mình sẽ đi cùng nhau như NHỮNG NGƯỜI BẠN TỐT NHẤT.” Và chúng tôi đã làm như thế. Vào đêm dạ hội, sau khi tiệc tan, tôi đứng ở bậc tam cấp trước cửa phòng em. Tôi chăm chú nhìn em khi em mỉm cười và nhìn bóng tôi trong đôi mắt lấp lánh của em. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không nghĩ về tôi như thế và tôi biết điều đó. Rồi sau, em nói : “Em đã có giờ phút vui vẻ nhất, cảm ơn anh !” và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.

Ngày tốt nghiệp

Từng ngày trôi qua, rồi từng tuần, từng tháng. Chớp mắt đã là ngày tốt nghiệp. Tôi ngắm nhìn hình dáng tuyệt vời của em nổi lên như một thiên thần trên sân khấu khi nhận bằng tốt nghiệp. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Trước khi mọi người trở về nhà, em tiến về phía tôi trong áo khoác và mũ, khóc khi tôi ôm em. Rồi sau, nhấc đầu lên khỏi vai tôi, em nói : “Anh là BẠN TỐT NHẤT của em, cảm ơn anh !” và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.

Vài năm sau

Giờ đây, tôi đang ngồi trong băng ghế dài trong nhà thờ. Cô bé ấy đang làm lễ kết hôn. Tôi nhìn em khi em nói : “Tôi hứa” và bắt đầu một cuộc sống mới, với một người đàn ông khác. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Nhưng trước khi lên xe đi, em đến gần tôi và nói : “Anh đã đến, cảm ơn anh !” và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.

Lễ tang

Đã nhiều năm trôi qua, tôi nhìn xuống chiếc quan tài chứa bên trong cô bé đã từng là BẠN TỐT NHẤT của mình. Trong buổi lễ, người ta đã tìm thấy quyển nhật ký của em trong suốt những năm trung học. Và đây là những gì em viết : “ Tôi chăm chú nhìn anh và ước gì anh là của tôi nhưng anh không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Tôi ước anh nói với tôi rằng anh yêu tôi. Tôi ước mình cũng có thể làm được điều đó… Tôi chỉ nghĩ một mình và khóc.

Nếu bạn giống 2 nhân vật trong câu chuyện này, vậy tại sao ko nói suy nghĩ của mình với người ấy trước khi mọi chuyện "quá trễ" dù bạn có nhận dc "tình cảm từ người ấy hay ko, để sau này ko bao giờ phải hối hận,điều đó cũng đem lại 1 ít hy vọng, đừng để mọi chuyện trôi qua quá dễ dàng.


(`·.¸*¤** »~:¤.·ºNothing].·´º·.¤:~« -.¸¸.•°¨*¤-:¦:- -»(¯`•¸•´¯)+†+Forever+†+ (¯`•¸•´¯)

Thứ Hai, 17 tháng 1, 2011

1000 con hạc giấy



Sự hiểu lầm có thể làm cho con người ta mất đi vĩnh viễn 1 thứ gì đó mà ta rất yêu quý, để rồi, khi nhận ra thì đã quá muộn...
Có một chàng trai đã gấp 1.000 con hạc giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh chỉ là một nhân viên quèn trong công ty, tương lai chẳng có vẻ gì sáng lạn nhưng họ vẫn luôn rất hạnh phúc bên nhau.
Rồi cho đến một hôm người yêu của anh nói rằng nàng sẽ đi Paris, sẽ không bao giờ còn có dịp gặp lại anh nữa. Nàng rất lấy làm tiếc về điều này và an ủi chàng rằng rồi nỗi đau của chàng cũng sẽ trở thành dĩ vãng. Hãy để cho nó ngủ yên trong ký ức của mỗi người.
Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát. Anh lao vào làm việc quên cả ngày đêm, cuối cùng anh đã thành lập được công ty của riêng mình. Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều mà trước đây vì thiếu nó mà ngưới yêu đã rời bỏ anh, nó còn giúp anh xua đuổi khỏi tâm trí mình một điều gì đó của những tháng ngày xưa cũ.
Một ngày mưa tầm tã, trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ trông thấy một đôi vợ chồng già cùng che chung một chiếc ô đi trên hè phố. Chiếc ô không đủ sức che cho họ giữa trời mưa gió. Chàng trai nhận ngay ra đó là cha mẹ của cô gái ngày xưa. Tình cảm trước đây anh dành cho họ dường như sống lại. Anh chạy xe cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra anh. Anh muốn họ thấy rằng anh bây giờ không còn như xưa, rằng anh bây giờ đã có thể tự mình tạo dựng một công ty riêng, đã có thể ngồi trong một chiếc xe hơi sang trọng. Vâng, chính anh, chính người mà trước đây con gái họ chối từ đã làm được điều đó.
Đôi vợ chồng già cứ lầm lũi bước chậm rãi về phía nghĩa trang. Vội vàng, anh bước ra khỏi xe và đuổi theo họ. Và anh đã gặp lại người yêu xưa của mình, vẫn với nụ cười dịu dàng, đằm thắm nàng từng đem đến cho anh, đang dịu dàng nhìn anh từ bức chân dung trên bia mộ. Cạnh cô là món quà của anh, những con hạc giấy ngày nào. Đến lúc này anh mới biết một sự thật: nàng đã không hề đi Paris. Nàng đã mắc phải căn bệnh ung thư và không thể qua khỏi. Nàng đã luôn tin rằng một ngày nào đó anh sẽ làm được nhiều việc, anh sẽ còn tiến rất xa trên bước đường công danh. Và nàng không muốn là vật cản bước chân anh đến tương lai của mình. Nàng mong ước cha mẹ sẽ đặt những con hạc giấy lên mộ nàng, để một ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp nàng một lần nữa, anh có thể đem chúng về bầu bạn.


Chàng trai bật khóc.


Chúng ta cũng vậy, như chàng trai kia, cũng chỉ nhận ra giá trị lớn lao về sự có mặt của một người mà cuộc đời đã ban tặng cho cuộc sống của chúng ta khi một sáng mai thức giấc, người ấy đã không còn ở bên ta nữa. Có thể họ đã chẳng yêu bạn như cách mà bạn mong đợi ở họ nhưng điều này không có nghĩa rằng họ không dâng hiến tình yêu của họ cho bạn bằng tất cả những gì họ có.


Một khi bạn đã yêu, bạn sẽ mãi mãi yêu. Những gì trong tâm trí bạn có thể sẽ ra đi, nhưng những gì trong tim bạn thì mãi mãi ở lại.

Anh mãi là mối tình đầu và duy nhất trong tôi Rate

Mối tình đầu – thường thì người ta mỗi khi nhắc đến – đó đã là một quá khứ đẹp nhưng buồn. Có không nhiều những mối tình như thế kết thúc bằng một tổ ấm yêu thương!.

Có lý giải nào rằng những mối tình đầu thường không thành? Vì sao? Có lẽ tình yêu cũng cần phải test thử giống như mọi thứ khác trong cuộc đời? Nếu chưa từng yêu, chưa từng trải qua những cảm xúc nhớ nhung, rạo rực, hồi hộp và cả buồn vui lẫn lộn ….người ta sẽ không thể có một sự lựa chọn sang suốt cho cuộc đời. Vì vậy, ai cũng một lần đánh mất mối tình đầu để lần nữa khi yêu sẽ biết gìn giữ, biết kiềm chế, và biết nâng niu trân trọng.

Tôi may mắn hơn rất nhiều người, vì anh – Mối tình đầu của tôi – giờ đã là chồng tôi. Nhưng trên đời chẳng có hạnh phúc nào là trọn vẹn, chẳng có ai là hoàn hảo. Yêu nhau là thế, nhưng không tránh khỏi có những giây phút thất vọng về nhau.

Posted Image

Gặp và quen anh từ khi mới học lớp 9, tôi – ngày đó là một chi đội trường hoạt bát, nhanh nhẹn và sôi nổi, anh – chỉ là một học sinh bình thường, nghịch ngợm và hài hước. Chúng tôi chơi thân với nhau qua một vài người bạn khác, những buổi tối cuối tuần vui vẻ trò truyện, cái thứ tình cảm học trò ấy chẳng biết tự bao giờ in đậm trong tôi.

Anh không hào nhoáng như công tử nhà giàu, cũng không học giỏi thư sinh như những cậu học trò khác. Thế mà tôi lại luôn nghĩ về anh, âm thầm dai dẳng và bền bì. Tình cảm đó, nửa như thật nửa lại như vờ vì cả hai không ai nói với ai, không ai hứa hẹn với ai điều gì. Nhưng rồi, tình cảm đó như ngọn lửa nhen nhóm trong lòng tôi, theo tôi đến hết 3 năm cấp 3.

Ngày biết tin tôi đỗ đại học, anh vui mừng cho tôi, nhưng có nét thoáng buồn trong mắt. Tôi hiểu anh tự ti, anh sợ kém cỏi hơn tôi, nên anh im lặng!!! Trước ngày chuẩn bị đi nhập học, tôi không bao giờ quên tối ngày 13/9/2000, hôm đó tôi đã hẹn gặp anh và nói với anh tình cảm của tôi bấy lâu. Bình thường anh rất hóm hỉnh và nhí nhảnh luôn làm cho mọi người xung quanh vui vẻ và cười vang. Thế nhưng, khi ở bên cạnh tôi anh lại nhút nhát lạ, nhẹ nhàng đón nhận tình cảm nhưng lại như sợ sệt điều gì?

Bắt đầu tình yêu, bắt đầu bước chân vào giảng đường đại học, một trang mới trong cuộc đời tôi mở ra đầy sức sống, tươi vui và hạnh phúc. Suốt một kỳ đầu tôi không thể quen với cảm giác buồn, nhớ nhà, nhớ anh. Lúc nào tôi cũng mong đến cuối tuần để được về bên anh. Nhưng trong những ngày xa cách đó, anh đã thay đổi rất nhiều, anh như nản trí vào cuộc sống, tìm vui trong những cuộc vui chơi vô bổ. Và rồi, chúng tôi cũng chia tay như cái cách mà anh muốn – trốn chạy!

Tôi đau khổ, bởi vì tình cảm của tôi âm thầm lăn tăn như những cơn sóng nhỏ bấy lâu nay bỗng dưng vụt tắt ở cái tuổi 18 đẹp đẽ ngây thơ. Tôi đã không thể quên, cho đến khi gặp một người mới. Nhưng hình như trong tôi luôn có một linh cảm rằng, chúng tôi không thể nào chia tay được vì thế tôi đã cố tình cho anh biết rằng tôi đã có người yêu mới! Trong phút giây ngắn ngủi đó, anh như hiểu mình sắp đánh mất một điều gì đó quan trọng trong đời và anh đã xin tôi tha thứ, cho anh một cơ hội, một chút thời gian….

Suốt 9 năm từ lúc quen, thích, yêu, chia tay rồi lại yêu chúng tôi cũng trải qua rất nhiều biến cố buồn vui, cả sự nghiêm khắc của mẹ nữa, nhưng tất cả không làm tôi nản lòng. Tôi luôn có một niềm tin duy nhất rằng anh sẽ là chồng tôi.

Sau hai năm cưới nhau, bây giờ chúng tôi đã có một bé trai rất đáng yêu! Dù cuộc sống đôi lúc có những hiểu lầm, hờn giận và mệt mỏi nhưng tôi không hối hận vì đã lấy anh. Anh mãi là mối tình đầu và duy nhất trong tôi.

Hãy bế em ra khỏi cuộc đời anh !



Vào ngày cưới của tôi, tôi đã ôm vợ trên đôi tay của mình. Xe đưa dâu dừng tại trước tổ uyên ương của chúng tôi. Đám bạn thân của tôi nhất quyết bắt tôi phải đưa nàng ra khỏi xe trên đôi tay của mình.

Do vậy, tôi đã bế nàng vào nhà. Lúc đó, nàng là một cô dâu tròn trĩnh và e thẹn, còn tôi là một chú rể rất sung sức và tràn trề hạnh phúc.

Nhưng đó là cảnh của mười năm trước. Những chuỗi ngày sau đó cũng giản dị như một cốc nước tinh khiết: chúng tôi có con, tôi bước vào thương trường và cố gắng kiếm thật nhiều tiền. Khi của cải trong gia đình chúng tôi mỗi lúc một nhiều hơn cũng là lúc tình cảm giữa hai chúng tôi suy giảm dần.

Vợ tôi là một công chức nhà nước. Mỗi sáng chúng tôi cùng ra khỏi nhà với nhau và hầu như về nhà cùng một lúc. Con chúng tôi thì học tại một trường nội trú. Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi nhìn bề ngoài hạnh phúc đến nỗi nhiều người phải ganh tị. Nhưng thật ra cuộc sống yên ấm đó gần như bị xáo trộn bởi những đổi thay không ngờ...

Dew đã bước vào cuộc đời tôi.

Đó là một ngày đầy nắng. Tôi đứng trước một ban công rộng lớn. Dew ôm vòng sau lưng tôi. Con tim tôi, một lần nữa, lại đắm chìm trong dòng suối yêu đương cùng nàng. Đây là căn hộ tôi mua cho cô ấy.

Dew nói: “Anh là mẫu đàn ông có sức cuốn hút với đàn bà nhiều nhất”. Câu nói của Dew đột nhiên nhắc tôi nhớ đến vợ mình. Hồi chúng tôi mới cưới, nàng nói: "Mẫu đàn ông như anh, khi thành đạt sẽ rất quyến rũ với phụ nữ". Nghĩ đến lời nói đó của vợ mình, tôi thoáng do dự. Tôi hiểu mình đang phản bội lại nàng. Nhưng tôi đã không thể cưỡng lại chính mình.

Kéo tay Dew sang một bên, tôi nói: “Em đi mua mấy món đồ nội thất nhé? Anh có vài việc phải làm ở công ty”. Hiển nhiên là nàng thất vọng rồi bởi vì tôi đã hứa sẽ cùng đi với nàng. Ngay lúc ấy, ý nghĩ phải ly hôn xuất hiện trong tâm trí tôi mặc dù trước đây ly hôn là một điều tưởng chừng không thể.

Nhưng tôi nhận ra khó mà mở lời với vợ về chuyện này. Cho dù tôi có đề cập nó một cách nhẹ nhàng đến đâu chăng nữa, cô ấy chắc chắn sẽ bị tổn thương sâu sắc.

Công bằng mà nói, cô ấy là một người vợ tốt. Tối nào, cô ấy cũng bận rộn chuẩn bị bữa ăn tối, trong khi tôi ngồi phía trước màn ảnh TV. Bữa ăn tối thường xong sớm. Sau đó, chúng tôi cùng xem TV. Không thì, tôi lại thơ thẩn bên máy tính, mường tượng thân thể của Dew. Đó là cách tôi thư giãn.

Một ngày nọ, tôi nửa đùa nửa thật nói với vợ tôi, “Giả dụ chúng ta phải ly hôn, em sẽ làm gì?”. Cô ấy nhìn chằm chặp tôi phải đến vài giây mà không nói lời nào. Hiển nhiên cô ấy tin rằng ly hôn là một cái gì rất xa vời với cô ấy. Tôi không hình dung được vợ tôi sẽ phản ứng thế nào một khi biết rằng tôi đang nói nghiêm túc về chuyện đó.

Lúc vợ tôi bước vào phòng làm việc của tôi ở công ty thì Dew cũng vừa bước ra. Hầu như tất cả nhân viên ở văn phòng tôi đều nhìn vợ tôi với ánh mắt ra chiều thông cảm và cố giấu giếm chút gì đó khi nói chuyện với nàng. Vợ tôi dường như có nghe phong phanh vài lời bóng gió. Cô ấy chỉ mỉm cười dịu dàng với đám nhân viên, nhưng tôi đọc được nỗi đau trong đôi mắt ấy.

Một lần nữa, Dew lại nói với tôi: "Ninh, anh ly dị cô ấy đi? Rồi chúng mình sẽ cùng chung sống với nhau”. Tôi gật đầu. Tôi biết mình không thể chần chừ thêm được nữa.

Khi vợ tôi dọn ra bàn chiếc dĩa cuối cùng, tôi nắm lấy tay cô áy. “Anh có điều này muốn nói với em”, tôi nói. Cô ấy ngồi xuống, lặng lẽ ăn.

Tôi lại nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt nàng. Đột nhiên, tôi không biết phải mở miệng như thế nào. Nhưng tôi phải nói cho cô ấy biết những gì tôi đang suy nghĩ thôi. “Anh muốn ly hôn”. Cuối cùng thì tôi cũng đặt vấn đề hết sức nặng nề này một cách thật nhẹ nhàng.

Cô ấy tỏ ra không khó chịu lắm với lời tôi nói mà chỉ hỏi nhỏ “Tại sao?”. “Anh nói thật đấy”, tôi tránh trả lời câu hỏi của cô ấy. Cái gọi là câu trả lời của tôi đã khiến cô ta giận dữ. Cô ấy ném đôi đũa đi và hét vào mặt tôi “Anh không phải là đàn ông!”.

Đêm đó, chúng tôi không nói chuyện với nhau. Cô ấy khóc lóc. Tôi hiểu cô ấy muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cuộc hôn nhân của chúng tôi. Nhưng tôi khó đưa ra được câu trả lời thỏa đáng bởi vì trái tim tôi đã nghiêng về Dew.

Trong tâm trạng tội lỗi tột cùng, tôi thảo đơn ly hôn ghi rõ cô ấy sẽ sở hữu căn nhà, chiếc xe hơi và 30% cổ phần trong công ty tôi. Nhìn lướt qua tờ đơn, cô ấy xé nó ra từng mảnh. Tôi cảm thấy tim mình đau nhói. Người phụ nữ chung sống với tôi suốt mười năm nay bỗng trở nên xa lạ chỉ trong một ngày. Nhưng, tôi không thể rút lại những lời đã nói.

Cuối cùng, điều tôi mong đợi đã đến. Cô ấy òa khóc trước mặt tôi. Tiếng khóc của cô ấy thực sự là liều thuốc an thần cho tôi. Ý định ly hôn dằn vặt tôi suốt nhiều tuần qua giờ đây dường như càng trở nên rõ rệt và mạnh mẽ.

Trời khuya, tôi về nhà sau tiệc chiêu đãi khách hàng. Tôi nhìn thấy vợ tôi đang cắm cúi viết tại bàn làm việc. Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nửa đêm, tỉnh giấc, tôi thấy cô ấy vẫn ngồi viết. Tôi trở mình và ngủ tiếp.

Vợ tôi đưa ra điều kiện ly hôn: Cô ấy không cần bất cứ thứ gì của tôi, nhưng tôi phải cho cô ấy thời gian một tháng trước khi chính thức ly hôn; và trong thời gian một tháng đó, chúng tôi phải sống với nhau một cuộc sống bình thường. Lý do chỉ đơn giản vì: tháng sau con trai của chúng tôi sẽ kết thúc kỳ nghỉ hè và cô ấy không muốn nó phải chứng kiến cuộc hôn nhân của chúng tôi đổ vỡ.

Cô ấy đưa cho tôi thư thỏa thuận cô ấy soạn sẵn và hỏi: “Anh còn nhớ em đã vào phòng cô dâu trong ngày cưới như thế nào không?”. Câu hỏi này chợt làm sống tại trong tôi tất cả những kỷ niệm tuyệt vời ngày ấy. Tôi gật đầu và nói: “Anh còn nhớ”.

“Lúc đó, anh đã bế em trên đôi tay của anh”, cô ấy tiếp tục, “do vậy, em có một yêu cầu là anh phải bế em ra vào ngày chúng ta ly hôn. Từ giờ đến hết tháng này, anh phải bế em từ giường ngủ đến cửa nhà mình vào mỗi sáng”. Tôi mỉm cười đồng ý. Tôi biết cô ấy đang nhớ lại những chuỗi ngày ngọt ngào hạnh phúc và muốn cuộc hôn nhân của mình kết thúc lãng mạn.

Tôi kể cho Dew nghe về điều kiện ly hôn của vợ mình. Cô ấy cười to và cho rằng đó là một yêu cầu ngu xuẩn. “Cho dù cô ta có đưa ra mánh khóe gì chăng nữa, thì vẫn phải đối mặt với kết cục ly hôn mà thôi”, cô ấy nói một cách khinh bỉ. Lời nói đó của Dew ít nhiều khiến tôi cảm thấy khó chịu.

Vợ tôi và tôi đã không đụng chạm gì về thể xác kể từ khi tôi có ý định ly hôn. Chúng tôi đối xử với nhau như hai người xa lạ. Vì vậy ngày đầu tiên tôi bế cô ấy, cả hai chúng tôi tỏ ra khá lóng ngóng, vụng về. Đứa con trai vỗ tay theo sau chúng tôi: “Cha đang ôm mẹ trên tay”. Lời nói của con trẻ làm tim tôi đau nhói. Từ phòng ngủ đến phòng khách, sau đó mới đến cửa ra vào, tôi đã đi bộ trên mười mét với cô ấy trên tay. Cô ấy nhắm mắt và nói nhẹ nhàng, "Chúng ta sẽ bắt đầu từ hôm nay đừng nói gì cho con hay”. Tôi gật đầu và cảm thấy chút gì đổ vỡ. Tôi đặt cô ấy xuống ở cửa ra vào. Cô ấy đứng đó chờ xe buýt, còn tôi lái xe đến công ty.

Vào ngày thứ hai, chúng tôi “diễn” dễ dàng hơn. Cô ấy dựa vào ngực tôi. Chúng tôi quá gần nhau đến nỗi tôi có thể ngửi được mùi hương từ áo khoác của nàng. Tôi nhận ra rằng đã lâu lắm rồi tôi không nhìn kỹ người phụ nữ thân yêu của mình. Tôi nhận ra vợ tôi không còn trẻ nữa. Đã xuất hiện một vài nếp nhăn trên gương mặt của nàng.

Ngày thứ ba, cô ấy thì thầm vào tai tôi: "Vườn ngoài kia đang bị xói mòn đấy. Anh cẩn thận khi đi qua đó nghe". Ngày thứ tư khi tôi nâng cô ấy lên, tôi có cảm giác chúng tôi vẫn còn là một đôi uyên ương khăng khít và tôi đang ôm người yêu trong vòng tay âu yếm của mình. Những tơ tưởng về Dew trở nên mờ nhạt dần.

Đến ngày thứ năm và thứ sáu, cô ấy tiếp tục dặn dò tôi vài thứ, nào là cô ấy để chiếc áo sơ mi vừa ủi ở đâu, nào là tôi phải cẩn thận hơn trong lúc nấu nướng. Tôi đã gật đầu. Cảm giác thân thiết, gần gũi lại trở nên mạnh mẽ nhiều hơn.

Nhưng tôi không nói với Dew về điều này. Tôi cảm thấy bế cô ấy dễ dàng hơn. Có lẽ mỗi ngày đều luyện tập như vậy đã làm tôi mạnh mẽ hơn. Tôi nói với cô ấy: “Có vẻ bế em không còn khó nữa”.

Vợ tôi đang chọn váy đi làm. Tôi thì đứng đợi để bế cô ấy. Cô ấy loay hoay một lúc nhưng vẫn không tìm ra chiếc váy nào vừa vặn cả. Rồi, cô ấy thở dài, “Mấy cái váy của em đều bị rộng ra cả rồi”. Tôi mỉm cười. Nhưng đột nhiên tôi hiểu rằng thì ra cô ấy đã ốm đi nên tôi mới bế cô ấy dễ dàng, chứ không phải vì tôi mạnh khỏe hơn trước. Tôi biết vợ mình đã chôn giấu tất cả niềm cay đắng trong tim. Tôi lại cảm thấy đau đớn. Theo phản xạ tự nhiên, tôi đưa tay chạm vào đầu cô ấy.

Đúng lúc đó, thằng con chúng tôi chạy đến "Cha à, đến giờ bế mẹ ra rồi" - nó nói. Đối với nó, hình như nhìn thấy cha bế mẹ ra đã là một phần tất yếu trong cuộc sống của nó rồi. Vợ tôi ra hiệu cho nó lại gần và ôm nó thật chặt. Tôi quay mặt đi vì sợ rằng mình sẽ thay đổi quyết định vào phút chót.

Tôi ôm cô ấy trong vòng tay, bước từ phòng ngủ qua phòng khách, qua hành lang. Tay cô ấy vòng qua cổ tôi một cách nhẹ nhàng và tự nhiên. Tôi ôm cô ấy thật chặt, tưởng tượng như chúng tôi đang trở về ngày tân hôn. Nhưng tôi thật sự buồn vì vợ tôi đã gầy hơn xưa rất nhiều.

Vào ngày cuối cùng, tôi thấy khó có thể cất bước khi ôm cô ấy trong vòng tay. Con trai chúng tôi đã lên trường. Vợ tôi bảo: “Thực ra, em mong anh sẽ ôm em trong tay đến khi nào chúng ta già". Tôi ôm cô ấy thật chặt và nói: "Cả em và anh đã không nhận ra rằng cuộc sống của chúng mình từ lâu đã thiếu vắng quá nhiều những thân mật, gần gũi".

Tôi phóng ra khỏi xe thật nhanh mà không cần khóa cả cửa xe. Tôi sợ bất cứ sự chậm trễ nào của mình sẽ khiến tôi đổi ý. Tôi bước lên tàu. Dew ra mở cửa. Tôi nói với cô ấy: “Xin lỗi, Dew, anh không thể ly hôn. Anh nói thật đấy”.

Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi. Sau đó, Dew sờ trán tôi. “Anh không bị sốt chứ”, cô ấy hỏi. Tôi gỡ tay cô ấy ra. “Dew, anh xin lỗi”, tôi nói. “Anh chỉ có thể xin lỗi em. Anh sẽ không ly dị. Cuộc sống hôn nhân của anh có lẽ tẻ nhạt vì cô ấy và anh không nhận ra giá trị của những điều bé nhỏ trong cuộc sống lứa đôi, chứ không phải bởi vì anh và cô ấy không còn yêu nhau nữa. Bây giờ, anh hiểu rằng bởi anh đưa cô ấy về nhà, bởi cô ấy đã sinh cho anh một đứa con, nên anh phải giữ cô ấy đến suốt đời. Vì vậy anh phải nói xin lỗi với em”.

Dew như choàng tỉnh. Cô ta cho tôi một cái tát như trời giáng rồi đóng sầm cửa lại và khóc nức nở. Tôi xuống cầu thang và lái xe đến thẳng công ty. Khi đi ngang tiệm hoa bên đường, tôi đặt một lẵng hoa mà vợ tôi yêu thích. Cô bán hàng hỏi tôi muốn viết lời chúc gì vào tấm thiệp. Tôi mỉm cười và viết “Anh sẽ bế em ra, vào mỗi sáng cho đến khi chúng ta già”.