Hiển thị các bài đăng có nhãn Thư tình. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Thư tình. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 18 tháng 1, 2011

Vĩnh biệt em yêu

Em yêu dấu, đã biêt bao nhiêu đêm anh thầm mơ về bóng dáng em, đã biết bao nhiêu đêm anh mong sẽ được nhìn thấy ánh mắt , nụ cười của em . Anh biết , tất cả đã trôi qua rồi phải không em, người ta phải sống với những gì hiện tại chứ đừng sống với kỷ niệm, nhưng anh không thể . Anh đã cố gắng, cố gắng quên em đi, cố gắng hoà mình vào dòng chảy không ngừng của cuộc sống, nhưng anh không thể . Anh tự nhủ lòng mình, đã bao giờ anh quên được em chưa, dù rằng điều đó là mơ ước cuối cùng của em trước khi nhắm mắt , nhưng câu trả lời vẫn như vậy . Tha lỗi cho anh nhé, anh không thể , ngàn lần không thể . Vẫn biết cuộc chia ly nào rồi cũng nguôi ngoai, vẫn biết tình yêu nào rồi cũng phôi pha theo thời gian, nhưng anh là như vậy đó . Anh như con dã tràng cứ mải miết xe cát, xe cát để mong 1 ngày lấp được biển đông, nhưng có bao giờ nó làm biển đông khô cạn được đâu . Và cứ mải miết, mải miết để rồi anh trở thành con người của những kỷ niệm . Có biết bao nhiêu người nói rằng anh không nên mềm yếu như vậy, và cũng lại rất nhiều người nói anh quá cứng đầu, mâu thuẫn quá phải không em ?
Có một lần nào đó, trên đường anh bắt gặp một ánh mắt giống ánh mắt của em, để rồi đêm về anh khó quên, nhưng đó chỉ là sự chắp vá . Anh ao ước, anh khát khao rằng anh sẽ yêu được một người, dù chỉ bằng một nửa tình yêu anh dành cho em, nhưng anh không thể lừa dối bản thân anh, lừa dối người ta .
Con dã tràng vẫn mải mê xe cát, anh cứ mãi đắm chìm trong kỷ niệm . Hãy để kỷ niệm ngủ yên phải không em, có nhiều đêm, anh nằm mơ thấy mình biến thành một con ngựa đỏ, em cũng biết anh bị mắc 1 bệnh không thể phân biệt được màu mà . Vậy mà trong giấc mơ anh lại biết rằng đó là con ngựa màu đỏ, an cứ chạy mãi chạy mãi trong 1 hoang mạc lạnh lùng và rồi gục ngã khi chỉ cách ánh bình minh vài bước . Có lẽ anh kiệt sức rồi em yêu, anh không thể cứ vùi đầu vào công việc để mong quên được em, anh không thể . Anh may mắn lắm, trong cuộc đời anh có quá nhiều cơ hội để cho anh vươn lên . Nhưng tất cả những cơ hội đó anh đều nắm bắt, chỉ có cơ hội lớn nhất cuộc đời anh , anh lại không biết nắm bắt . tại sao khi em ra đi anh lại không tìm em ? Anh ích kỷ một cách tầm thường, để rồi anh mới biết em trốn tránh anh vì em không muốn anh nhìn thấy em tong tình trạng bệnh tật . Anh chỉ có thể đứng nhìn em qua cửa kính mà không thể nói gì với em lần cuối
Mà thôi em ơi , kỷ niệm mãi chỉ là kỷ niệm, có thương tiếc thì cũng không thể níu kéo được gì . Anh hứa với em, đây sẽ là lần cuối cùng anh khóc, anh sẽ không bao giờ khóc vì em, bởi vì em cũng đâu có muốn nhìn thấy anh rơi lệ . Nước mắt nuốt ngược vào trong .
Anh sẽ để kỷ niệm ngủ yên, và em cũng ngủ yên đi nhé,vĩnh biệt em yêu

Dấu yêu yêu dấu của lòng anh!

Một ngày buồn, một ngày buồn tẻ nữa lại trôi qua. Giờ đây mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày anh lại sống trong nỗi nhớ và nỗi mong chờ của sự cô đơn. Những lúc như thế này anh lại góp nhặt những nỗi lòng ấp ủ của riêng anh viết gửi cho em những dòng tâm sự của tháng ngày.

“Sự xuất hiện của em đã để lại trong anh bao nỗi nhớ. Cảm ơn cuộc đời đã cho anh được gặp em”. Thêm một lá thư nữa anh lại viết mà không dám gửi đến em. Từ khi chúng mình quen nhau cho tới hôm nay, không lúc nào anh không nghĩ về em cả. Anh nhớ em nhiều lắm. Anh nhớ em trong những lúc anh đang làm và ngay cả những lúc anh mơ màng trong giấc ngủ nữa. Dấu yêu có biết không? Đã có lúc anh nghĩ rằng: “Mình đâu việc gì phải yêu thương một người”, mình đâu nhất thiết phải có người yêu, mình đâu cần tìm một cảm giác yêu đương làm gì? Mình chỉ cần làm việc thật tốt, có một nghề nghiệp ổn định, kết giao được nhiều bạn bè tốt hiểu, thông cảm và chia những niềm vui cũng như nỗi buồn trong cuộc sống cùng với mình là đủ rồi…

Nhưng từ khi gặp và quen em đến giờ anh không còn mang trong đầu những suy nghĩ ấy nữa mà hình như có một dòng suy nghĩ đôi lúc mơ hồ, đôi lúc lại rất thực tế hình thành trong anh. Anh cảm thấy yêu đời hơn, phấn chấn hơn, anh không còn giữ lấy tư tưởng cỗ hữu và bảo thủ ấy nữa, anh cảm thấy mình hoà đồng với mọi người, với bạn bè và năng động lên rất nhiều. Và một điều lạ thường là trái tim khô khan, nguội lạnh của anh đã tìm được nhựa sống và hình như nó đang ấm dần lên… Hai mươi mấy tuổi đời rồi lần đầu tiên anh mới cảm nhận trái tim mình thật sự rung động trước một người con gái, lần đầu tiên anh cảm nhận được rằng mình đang… yêu.

Dấu yêu yêu thương, có lẽ một ngày nào đó, khi mà Thượng Đế thực sự cho anh sự can đảm để gửi đến em những dòng tâm sự này thì đó là sự hạnh phúc của riêng anh. Và khi nhận được nó chắc hẳn em cũng sẽ cảm thấy bất ngờ lắm phải không? Có lẽ là như thế! Đã có nhiều người bạn, rồi kể cả những đồng nghiệp làm chung công ty đã góp ý với anh rằng: “Hãy luôn tự tin ở chính mình, tin vào tình yêu mà mình đã dành cho cô ấy, hãy can đảm bày tỏ cho cô ấy biết đi”. Nhưng dấu yêu ơi! Anh thật sự không can đảm chút nào. Có đôi lúc lý trí anh mách bảo là khi gặp em, anh sẽ nói cho em nghe tất cả, sẽ nói cho em nghe tất cả của lòng anh. Nhưng rồi đến khi gặp em, khi đối diện với em, với ánh mắt dịu dàng đằm thắm ấy anh lại ngại ngần như thế nào ấy, bao nhiêu điều anh muốn nói, bao nhiêu suy nghĩ anh đã chuẩn bị từ trước, nó bắt đầu luẩn quẩn, nó bắt đầu lộn xộn và tan biến đi đâu mất cả, chỉ biết nhìn em thôi.

Giờ làm sao đây? Em có thể chỉ cho anh, anh phải làm như thế nào mới có đủ tự tin khi đối diện cùng em đây!. Chẳng lẽ cứ để nó như thế này mãi sao? Thật tệ và thật buồn! Anh thật khờ khạo và ngốc nghếch quá phải không em? Có một câu nói rằng: “Có bao giờ bạn nói với người ấy rằng bạn cảm mến người ấy chưa? Nếu bạn nói có thể họ sẽ khiến bạn đau lòng, nhưng nếu bạn không nói thì có thể bạn sẽ làm đau lòng họ”. Nhưng sự vị kỉ trong anh lại không cho phép anh nghĩ quá nhiều như thế, chắc có lẽ là anh sợ sự thất bại, sợ khi nói cho em nghe rồi anh lại để mất em… Và như thế thì anh sẽ khổ sở biết bao! Cuộc sống còn gì là ý nghĩa nữa!.

Dấu yêu biết không, những ngày không gặp nhau anh mới cảm nhận là em quan trọng với anh biết nhường nào, anh cứ cảm thấy nhớ nhớ, thấy thiếu một cái gì đó mà không ai có thể bù đắp được, khi không gặp em anh cảm thấy buồn chán và cô đơn lắm! Hiện giờ tâm trạng của em như thế nào? Em có như anh không? Em có cảm thấy vui nhiều khi nhìn thấy anh không? Bây giờ đã là 4h sáng rồi, chỉ còn hai tiếng nữa là anh có thể gặp em, được nhìn thấy em đang tự tin vui bước đến chỗ làm. Em có biết những lúc như thế anh thật sự hạnh phúc lắm không?

Dấu yêu ơi! Khi cảm mến một người nào có mà không gặp được người ấy hàng ngày, và không có người ấy ở cạnh bên cùng chia sẻ tâm sự thì cảm thấy nhớ, rất nhớ phải không em? Nếu thật vậy thì có lẽ anh đã... yêu… em mất rồi… Giờ làm sao đây, bắt đền em đấy. Nhiều lúc anh cứ nghĩ rằng giá như hai phòng làm việc của chúng ta ở cạnh nhau nhỉ, thế thì anh sẽ có nhiều cơ hội gặp và nói chuyện với em nhiều hơn, biết đâu những lúc như thế anh cảm thấy tự tin hơn khi đối diện cùng em. Nhưng điều ước này thật sự không xảy ra. Thật khổ sở biết bao!

Những lúc như thế anh lại tự an ủi mình rằng: “Chỉ cần được thấy em, được nhìn thấy những nụ cười thánh thiện từ nơi em dành cho anh thì anh đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi!.” Nhưng liệu rồi những điều mà anh tự an ủi mình như thế có kéo dài mãi không? Có khiến anh mãn nguyện và hạnh phúc mãi không? Đó vẫn luôn là câu hỏi đặt ra cho anh cho tình yêu của anh mà vẫn chưa có câu trả lời…

Dấu yêu xa nhớ của anh! Bây giờ chắc là em đang say xưa trong giấc ngủ phải không? Và trong những giấc ngủ ấy có bao giờ em nghĩ đến anh không? Có bao giờ em mơ một giấc mộng đẹp về anh không. Anh vẫn luôn nuôi hy vọng có một kết cục tốt giữa hai đứa mình. Nhưng có lẽ đó chỉ là sự lãng mạn của riêng anh.

Mới quen em chưa được bao lâu, và anh cũng chưa biết chắc chắn tình cảm của em dành cho anh như thế nào mà anh cứ làm liều thương nhớ ngu ngơ. Dù sao đi nữa, cho dù ai nói gì thì “tình yêu không có tội”, và ta yêu một người nào đó đâu phải là “cái tội” phải không em? Đã nhiều lần anh nghĩ nếu anh không gặp em và yêu em thì anh sẽ ra sao nhỉ? Có lẽ anh vẫn là người yêu thích sự độc thân, sự lãng mạn và yếu đuối và vẫn là một người con ngoan của gia đình. Nếu như thế thì anh sẽ không bao giờ biết và sẽ không bao giờ cảm nhận được hương vị tình yêu và hương vị của sự nhớ nhung nó như thế nào. Bây giờ chắc có lẽ anh đã cảm nhận được rồi. Tình yêu là một cái gì đó không thể nào lý giải nổi, nó có thể là hiện hữu, nó cũng có thể là hư vô, nhưng nó thật hiền hòa dữ dội và cháy bỏng.

Có thể là khi đối diện cùng em thì tình yêu trong anh mới thực sự hiện hữu, mới thật sự toả sáng theo đúng cung bậc và sắc màu của nó. Dù sao đi nữa anh chân thành cảm ơn em. Anh cảm ơn em nhiều lắm. Cảm ơn em đã khơi dậy những cung bậc tình cảm sâu kín trong lòng anh những tưởng đã mất nay lại được tìm thấy…

Xa em anh thấy lòng xao xuyến
Vắng em anh càng thấy cô đơn
Muốn quên em sao lòng mãi nhớ
Có lẽ… hay là … I Love You!...

Sao trời đêm nay thật đẹp, không khí bắt đầu giao mùa, ước gì trong đêm này em ở đây nhỉ? Chúng ta sẽ cùng nhau ngắm sao, cùng nhau tâm sự, cùng nhau chia sẻ những chuyện không vui, nếu vậy thì anh sẽ hạnh phúc biết bao. Và ít ra em cũng nghe được nhịp đập của trái tim anh nó đang thổn thức như thế nào. Nhưng điều ước này thật sự không linh. Mong rằng những ước mơ nhỏ bé này sẽ có ngày trở thành hiện thực. “Hỡi những vì sao yêu dấu! Hỡi những làn gió nhẹ đêm nay! Hãy gửi những dòng tâm sự này đến dấu yêu giùm ta đi. Cảm ơn mi nhiều!

Hãy cho anh một phần sức mạnh và một nửa của đời anh được không em?
<sưu tầm>

Anh sẽ quên em....

Đã đôi lần anh tự hỏi,anh có thể quên em ko?Và trái tim anh đã nói :''anh sẽ quên em khi tim anh ko nhịp đập và tâm trí chỉ là 1 màu đen".Anh biết đến một lúc nào đó anh sẽ xa em mãi mãi hay anh chỉ được thấy em bên người yêu mới hay trên con đường mới mà em đã chọn.

A tự hỏi đó có phải là số phận đã an bài hay  ý  trời muốn thế,anh đã cố gắng làm tất cả để có em bên cạnh và để được em yêu .Nhưng tất cả chỉ là cái thoáng qua,chỉ là một giấc mộng .Một giấc mộng yêu thương ko trọn vẹn .

Liệu anh có thể sống hết những ngày tháng còn lại khi ko có em bên cạnh hay ko ?Hay anh sẽ trở lại những ngày tháng cô đơn trước kia.Hay khép mình với những cuộc vui đối với anh bây giờ đã ko còn gì quan trọng.

Cuộc sống hôm nay là muôn màu và lộng lẫy,khiến lòng ta ko khỏi sao xuyến khi 1 lần đến.Và anh ko thể quên em bởi ko chỉ sao xuyến mà còn cả sự rung động từ tiếng nói ngọt ngào lẫn với trái tim đang khẻ nhịp yêu thương.Đới với anh,em chỉ có thế và đới với em liệu có phải tất cả vì anh ?

Cũng như nhiều nhạc sĩ họ luôn thể hiện những bài hát rất tình cãm và mang vào đó là âm điệu của cuộc sống,thể hiện tình yêu đôi lứa .Và biết bao bài hát ly tan,tình yêu ko trọn vẹn đến với nhau.Yêu nhau để rồi mai sau lại hận nhau,nhưng cho dù là như thế đó thì anh mong rằng em ko lừa dối anh cũng như tình cảm của anh dành cho em.Dù biết tình yêu của em dành cho anh ko nhiều như anh đã cho em .

Rồi một ngày nào đó em thật sự xa anh lí do đới với anh em chỉ có thể là 1 người bạn ,hay em vẫn còn trông chờ vào ngừơi đó.Nhưng ko chỉ như thế,khoảng cách của anh và em là khá lớn.Có thể em sẽ nghĩ như thế và biết chắc là sau này ko có kết quả nên em đã ko cho anh cái tình cảm của em như em đã cho người trước.

Dù sao đi nữa mong em một lần cho anh được nhìn thấy em,cho dù tim anh có đau thì anh cũng mong như thế.Một lần và mãi mãi anh muốn nhìn thấy em thật sự sống trong hạnh phúc rồi anh mới ra đi trong ký ức của em.Một Thời anh đã yêu và  một thời em trong thương nhớ.

Cho anh làm lại từ đầu

Khi anh ngồi viết những dòng chữ này cũng là lúc mà anh thật sự và vĩnh viễn mất em. Anh chẳng biết vì sao nữa ? Không biết, đó là lỗi của anh, của em hay của hai. Nhưng anh chỉ tiếc, tình yêu giữa chúng ta nó quá ngắn ngủi. Để anh phải đặt câu hỏi một lần nữa: Tại sao lại thế ?

Nhiều lúc nghĩ lại, anh thầm trách mình sao quá vội vàng ? Sao tự đánh mất bản lĩnh của chính mình ? Vì sao mình quá đi đến kết luận mà không hề suy nghĩ cho thật kỹ lưỡng ? Nhưng anh cũng trách em. Sao em chẳng nói ra một câu thanh minh ? Em không cho anh một điểm tựa để đáng cho anh tin tưởng vào tình yêu mà em dành cho anh ? Nếu em yêu anh thật lòng sao em phải dối lừa bản thân không giám nói ra ? Hay em sợ một điều gì đó ? Hay em chưa tin tưởng anh ? Hay tình yêu mà anh dành cho em chưa đủ ? Hay em nghĩ tình yêu của anh là dối trá ? Là tình yêu sét đánh ?... Tại sao em phải để cho anh đặt ra hàng trăm, hàng nghìn câu hỏi mà không nhận được từ em một câu trả lời ? Vì sao ? Vì em không yêu anh hay vì em không giám đối diện với sự thật ? Hay em cần thời gian để chứng mình cho tình yêu của anh ? Câu hỏi quá nhiều không em ? Nhiều lắm, rất nhiều là đằng khác. Nhưng em có biết rằng, từng đó câu hỏi chỉ cần một câu trả lời của em là đủ không ? Anh đã cho em bao nhiêu cơ hội và dành thời gian cho em mà anh biết không phải là nhiều, nhưng chẳng nhẽ không đủ để em tìm câu trả lời ? Nếu những điều anh nói trong đêm cuối cùng đó, em cho là sai sao em chẳng nói ? Sao em vẫn cho đó là một trò đùa ? Thật sự, anh chẳng hiểu được trong em, em đang nghĩ cái gì ? Nghĩ về anh như thế nào ? Nhưng em luôn luôn tin một điều rằng, tình yêu mà anh dành cho em là thật - một - tình - yêu - thật - nhất - trên - thế - gian - này ! Trong đó không hề có sự lừa dối và tình yêu lợi dụng.

Anh xin lỗi - câu nói muộn màng - nhưng thật sự anh không hề muốn áp đặt em một điều gì cả. Anh đã nói ra tất cả. Từng đó thời gian, từng đó lời anh đã nói thế mà em vẫn nghĩ nó chẳng đáng quan tâm sao ? Em quá thơ ngây ? Hay vì em còn chưa bao giờ nghĩ tới ? Hay em muốn xem đó như một trò chơi trong tình yêu ? Anh biết, em chưa đủ (một cái gì đó) để nhận ra tình yêu của anh là thật hay là dối. Nhưng ít ra, em cũng phải cho anh một cái gì đó để anh đặt niềm tin nơi em, phải không ?

Bây giờ, dù anh có nói gì đi nữa, có thanh minh, giải thích bao nhiêu thì cũng đâu cứu vớt được phải không em ? Vì anh nghĩ, em đã đánh mất niềm tin vào bản thân anh rồi. Anh không buồn vì điều đó, mà anh chỉ trách mình quá vội, trách em sao chẳng nói cho anh hiều. Mà em đánh câm - nín để chấp nhận. Để cuối cùng, em phải thốt ra một câu nói mà anh không hề mong muốn: ĐIỀU EM MUỐN NÓI CŨNG NHƯ CỦA ANH. Anh cảm thấy thất vọng vì câu trả lời đó.

Ngồi nghĩ lại, đọc lại những dòng tin nhắn của em, anh mới thấm thía rằng: ANH QUÁ VỘI VÀNG. NHƯNG ĐÃ QUÁ MUỘN. Nhưng anh vẫn muốn, muốn một cơ hội cuối cùng: CHO ANH LÀM LẠI TỪ ĐẦU.

Khoảng cách tình yêu.........!!!!

Anh thân yêu!!!
Màn đêm buông xuống trên 1 khung cảnh thật buồn, những hạt mưa cứ tí tách rơi ..... rơi mãi như những giọt nước mắt của em đang chảy ngược vào trái tim pé nhỏ của em. Bây giờ anh đang ở nơi đâu??? có hay rằng em nhớ anh rất nhiều........ và có bao giờ nhớ đến em hay ko??? Chắc điều đó sẽ ko xãy ra đâu anh nhỉ??? Em ngồi đây , ngồi nhớ anh, nhớ về 1 cuộc tình thầm lặng mà em đã dành cho anh, 1 cuộc tình với bao kỉ niệm vui và biết bao nhiêu kỉ niệm buồn mà em ko thể nào đếm được. Trong mắt anh em chỉ là 1 cô pé , 1 cô pé mà trên môi luôn nở những nụ cười thật tươi và chẳng biết buồn đau là gì???......nhưng anh ơi!!! anh đã lầm rồi..... đó chỉ là ...... là 1 con người thứ 2 của em mà thôi còn con người thật của em thì chứa biết bao nhiêu suy nghĩ , bao nổi buồn cứ bám lấy trái tim em thì làm sao mà em có thể vui vẻ như con người thứ 2 của em đây. Em làm thế vì em ko muốn mọi người xung quanh em phải lo lắng cho em , em muốn họ luôn thấy em tươi cười và xem em là 1 người vui vẻ ko có đau buồn.......... dù sau lưng những nụ cười đó là những giọt nước mắt mặn chát.
Cuộc đời em cứ tưởng như ko còn niềm vui như lúc xưa em đã có nhưng từ khi anh bước ngang cuộc đời em ............... đã cho em ánh sáng...... niềm vui.......mà em đã hằng ao ước được như thế. Dù em biết rằng trong mắt anh em chỉ là 1 cô pé nhưng cô pé này đã yêu...... yêu anh ngang từ lần đầu ta gặp gỡ, những lúc bên anh em cảm thấy bao nổi buồn cứ tan biến đi và em chỉ biết rằng anh là người đem cho em cảm giác vui vẻ như thế. Rồi 1 ngày kia khi em biết em nên nói ra những gì em cần phải nói thì đó cũng là ngày em buồn nhất trong thời gian em quen anh cho đên bây giờ. Anh đã tỏ ra lạnh nhạt với em , anh ko còn cười nói với em như lúc trước........ em buồn em đã buồn rất nhiều và như thế em đã hạn chế gặp anh hơn . Để rồi vài ngày sau em nghe người bạn em nói với em rằng mấy ngày em ko gặp anh thì anh đã hỏi rằng" pé ấy đâu rồi" câu hỏi đó có ý nghĩa gì hả anh???
Anh quan tâm em ???.....rồi em đã gặp lại anh ánh mắt anh khi nhìn thấy em có vẻ ngượng ngùng , bối rối......... em biết anh đang nghĩ gì??? Em biết giữa em và anh có 1 khoảng cách về tuổi tác rất lớn nhưng em nào chú trọng chuyện đó đâu anh??? Khi em quyết định nói tất cả tâm sự của em cho anh biết thì em đã gạt đi vấn đề đó rồi nhưng em biết anh ko thể gạt vấn đề đó qua 1 bên như em. Cũng vì khoảng cách đó đã khiến em và anh ko thể đến với nhau, anh thì chỉ biết quan tâm em 1 cách lặng lẽ còn em .....thì em chỉ biết nhìn anh mà nuốt nước mắt vào trái tim pùn.
1 cuộc tình pùn ........ vì sao em yêu anh mà em phải nhắm mắt làm ngơ??? vì sao anh quan tâm em nhưng trước mặt em thì anh lại tỏ ra lạnh nhạt như thế??? Thì thôi em cứ nhắm mắt làm ngơ nhìn anh còn anh thì cứ lạnh nhạt với em khi em bên cạnh anh mà thôi...
<sưu tầm>

Hạnh phúc theo một cách khác...!

Hạnh phúc theo một cách khác...!

Dù ta không thuộc về nhau, anh hi vọng chúng mình vẫn là một bài ca hạnh phúc, dù là hạnh phúc theo cách khác...

Em đã từng viết cho anh bài ca về hạnh phúc...
Hạnh phúc là...khi chúng mình vét những đồng xu ít ỏi trong túi để mua quà tặng nhau. Món quà là vài cây kẹo mút nhưng cũng đủ để 2 đứa nhấm nháp vị ngọt ngào tan trên đầu lưỡi...Chỉ 1 lúc anh sẽ than thở:''hết kẹo rồi'' và em sẽ nhường anh phần còn lại.
Hạnh phúc là...khi em hào hứng ăn tất cả những gì anh nấu, uống cốc nước mơ anh làm dù biết rằng anh làm rất tệ...là khi em dành hẳn cả ngày để giúp anh dọn dẹp
Hạnh phúc là...trong túi em luôn sẵn chiếc dù dành cho anh lúc trời mưa, vòng tay em luôn rộng mở khi anh run lên vì lạnh. Là khi tay em nắm tay anh thật chặt lúc đuổi theo chuyến xe buýt cuối cùng về thành phố trong ngày.
Hạnh phúc là...khi em nhìn khó khăn với sự lạc quan hiếm có...là khi em nói với mẹ anh rằng em sẽ ko bỏ cuộc, em sẽ tạo dựng 1 cuộc sống trọn vẹn và ko dừng lại dẫu có bất kỳ trở ngại nào.
Vậy mà em quên...Em luôn bảo rằng em bận. Chiếc xe bây giờ đã ko chỉ còn chở riêng anh. Em ko còn nhớ những cây kẹo mút, những bữa ăn hạnh phúc. Tại em, tại anh hay tại cả 2 anh ko biết nữa. Dù rằng chỉ cách em đoạn đường, nơi đó anh đang rơi nước mắt...Dù rằng chiếc dù kia em đang che cho ai, cách em níu thật vội người ấy lên xe buýt như đã từng với anh...Rồi đêm đó anh nhận được tin nhắn của em: Mai em đến nhé! Anh nghe tim mình nhói đau lắm...
Có đôi khi anh nghĩ giá như em chưa đủ dũng cảm để nói 1 lời chia tay thì mối quan hệ của chúng mình có lẽ tôt hơn...Có đôi khi anh nghĩ giá như em đủ dũng cảm để nói rằng em đã quên anh thì có lẽ anh đã ko trách em nhiều đến như vậy...
Nếu có 1 ngày bình yên trở lại như ngày xưa, dù ta ko thuộc về nhau. Anh vẫn hi vọng bài ca tình yêu của chúng mình vẫn sẽ là bài ca hạnh phúc, nhưng hạnh phúc theo 1 cách khác

Thật lòng mong anh hạnh phúc

Ngày quen anh, tôi vẫn ngỡ ngàng tự hỏi đó có phải là tình yêu. Bởi tôi là đứa con gái không xinh đẹp cũng không giàu có. Mọi người chỉ nói rằng tôi hiền, hiền như cái tên của tôi. Có lẽ vì thế mà anh lại thích tôi?
Lúc đó tôi còn là sinh viên năm 1 với nhiều bỡ ngỡ lạ lẫm của cô gái tỉnh lẻ bắt đầu hòa nhập với cuộc sống đô thị xa hoa náo nhiệt. Còn anh vừa tộ́t nghiệp ra trường về đầu quân cho một công ty xây dựng. Anh khá đẹp trai, ăn nói lại có duyên. Có thể anh là niềm ước ao của biết bao cô gái. Thế nhưng tôi cứ dửng dưng bởi tôi không đủ tự tin để vượt qua những mặc cảm bản thân.
Phòng tôi trọ sát bên phòng anh. Những lúc rảnh rỗi anh vẫn thường qua phòng tôi trò chuyện hoặc chơi trò truyền tin qua bức vách tường phòng anh và tôi. Anh hỏi thăm và chia sẻ với tôi những khó khăn của cuộc sống sinh viên xa nhà. Những kiến thức và cách nói chuyện dí dỏm của anh đã khiến tôi xóa dần khoảng cách với anh. Chúng tôi ngày càng thân thiết và anh cũng bắt đầu chia sẻ với tôi những khó khăn trong công việc và trong tình yêu.
Anh kể tôi nghe về mối tình đầu đẹp đẽ của anh. Nhưng tình yêu của anh không đủ lớn để giúp chị ấy vượt qua được những ngăn cản của gia đình. Ngày anh tốt nghiệp cũng là ngày chị nhận lời lên xe hoa. Anh suy sụp và chỉ muốn buông xuôi tất cả… Câu chuyện của anh khiến tôi cảm động và yiếc nuối cho một tình yêu đẹp.
Dần dà tôi trở thành người bạn thân biết lắng nghe, chia sẻ với anh và là nơi mà anh có thể gửi gắm mọi nỗi buồn vui trong cuộc sống. Rồi tôi đón nhận tình cảm của anh trong sự vui sướng và ngỡ ngàng của bản thân. Thật tình tôi không hề nghĩ lại có điều kỳ diệu xảy ra. Anh hiểu suy nghĩ của tôi và an ủi tôi một cách dí dỏm đáng yêu bằng việc cứ ngêu ngao hát: “…anh yêu em vì đó chính là em…”.
Tôi đã tin tưởng anh, yêu anh một cách tuyệt đối và say đắm trong tình yêu của anh. Tôi cứ ngỡ rằng tất cả như một giấc mơ.
Nhưng… một lần tôi vô tình đọc được trong điện thoại của anh một tin nhắn với đầy những lời lẽ yêu thương đến một số điện thoại khác được anh lưu bằng ký tự đặc biệt. Tôi đã choáng váng trước lời thú tội dễ dàng của anh. Thật ra chủ nhân số điện thoại đó chính là người mà anh yêu, còn với tôi chỉ là một trò đùa từ lời thách thức của một người bạn để chứng tỏ bản lĩnh của mình. Và tôi còn cảm thấy tê dại hơn nữa khi biết tất cả những câu chuyện về một tình yêu đầu đời đẹp nhưng buồn và những nuối tiếc trong tình yêu của anh trước đó chỉ là sự giả dối.
Tôi không thể chịu đựng được sự dối gạt trong tình yêu nên quyết định xa rời anh để giữ lại những ngày tháng tươi đẹp đã qua.
Giờ đây tôi đang bắt đầu một hành trình mới với những khó khăn đang đón chờ. Nhưng có một điều tôi biết rằng những kỷ niệm đẹp về mối tình đầu tôi đã dành trọn nơi anh sẽ theo tôi đi suốt cuộc đời và sẽ là động lực cho tôi hoàn thiện mình trong cuộc sống. Cho dù thế nào thì tôi vẫn thật lòng mong anh hạnh phúc bên người anh yêu!
THANH HÒA
<sưu tầm>

Em không thể là người vô hình bên Anh

Hấp thương yêu của em! Đã có quá nhiều điều xảy ra ngày hôm qua, chỉ 3 tiếng buổi tối với em đọng lại như cả thế kỷ vậy. Nỗi đau, tình yêu, cay đắng và oán hận làm em không thể quên đi, để sống, để yêu và hận.
Giờ này, một sáng chủ nhật có lẽ anh đang chuẩn bị lên thành phố lào cai để thăm một người con gái, người có thể mang cho anh điều anh muốn. Không như em dù mong cho anh thế nào đi nữa em cũng không thể giúp anh trong cuộc sống, trong sự nghiệp của mình. Đêm qua với em tưởng chừng dài vô tận, khi em mạnh mẽ và cố tỏ ra vui vẻ khi nói với cô ấy rằng anh là người tốt, rằng anh không yêu em, và khi anh đến với cô ấy anh sẽ thủy chung với con đường anh đã chọn. Hạnh phúc đôi khi thật đau đớn anh ah! khi ta mạnh mẽ gán người mình yêu cho người khác, trái tim em tưởng chừng như vỡ vụn ra khi nhớ lời anh nói với em cách đây một ngày "Anh yêu và nhớ em, có những lúc mang thư em viết ra đọc, đưa lên mặt để cảm nhận mùi thư, cảm nhận tấm lòng em, cảm nhận tình yêu nồng nàn của chúng mình. Em không hiểu cảm giác đó của anh đâu".
Anh ơi! Sao em không hiểu chứ? Anh cũng đâu biết hằng đêm, hằng đêm mang ảnh chúng mình ra, đọc những dòng tình yêu anh viết cho em em đều khóc, khóc cho anh, cho em, cho tình yêu chúng mình đã không trọn vẹn khi anh rời xa em chọn con đường khác, con đường mà anh từng nói, có tiền tài, có danh vọng nhưng không có em. Cũng tối qua thôi, 1h đêm, em vẫn nói với cô ấy "Em là người hạnh phúc vì được anh ấy chọn" đúng, cô ấy hạnh phúc hơn em nhiều, dù cô ấy không có tình yêu của anh, nhưng được bên anh, được yêu thương và lo lắng cho anh bất cứ lúc nào và bất cứ ở đâu, được hạnh phúc sánh bước cùng anh trong cuộc đời. Còn em, em có tình yêu của anh, nhưng luôn yêu anh như người vô hình, chỉ dõi theo anh, quan tâm đến anh trong trái tim mình mà thôi.
Nụ cười của anh, ánh mắt của anh không dành cho em nữa, dù em biết trong trái tim anh luôn có em trong đó. Anh ơi! em mạnh mẽ không anh? mạnh mẽ khi tuơi cười cùng anh, vui vẻ cầu chúc cho anh đạt được điều anh muốn, mạnh mẽ để dối gạt cô ấy rằng anh không yêu em nữa. Em nhớ! Nhớ đến quay quắt những giây phút ta bên nhau và tình yêu đong đầy trong đôi mắt. Nhớ đến cháy lòng một cái ôm, một cái nắm tay nói lên tất cả. nhớ những buổi bên nhau mà với cả hai là cả thế giới của nhau. Em sẽ viết, viết thật nhiều nữa để nguôi ngoai đi cảm giác và suy nghĩ muộn phiền khi cùng thời gian em viết những dòng này anh đang vui bên người khác, đang dành cho người khác tất cả sự quan tâm để đạt đc điều a muốn có. Viết để đầu em không có thời gian suy nghĩ, mắt em căng ra để thôi không khóc, để tay bận đánh máy thay vì sẽ cầm điện thoại gọi cho anh. Em sẽ không làm phiền anh lúc này đâu mà sẽ cố giúp anh đạt điều anh muốn. Khi em hỏi anh hạnh phúc là gì, anh bảo hạnh phúc với anh là đạt được những thứ mà anh muốn cho bản thân mình. Buồn thật! Có lẽ câu trả lời của anh chính là đáp án cho sự khác biệt giữa chúng mình, và vì sao ta không bên nhau. Với em hạnh phúc là bên ngườimình yêu thương, làm cho người yêu mình được hạnh phúc, vui cười. Với em anh là cả thế giới, là trung tâm của vũ trụ để em xoay theo.
Còn với anh uh? Với anh, anh lại là trung tâm của vũ trụ! Em trêu bảo anh khôn, anh lý trí. Đúng thật! Khi con người ta xem cá nhân là trên hết thì sẽ làm tất cả để bản thân mình có điều mình muốn, còn với em, em sống theo tình cảm của mình nên luôn xoay vòng bên anh, đặt những điều làm anh hạnh phúc lên tất cả, fải vậy mà em xa anh.... Anh bảo không thể nào hết yêu em, không thể quên giây phút mình hạnh phúc bên nhau, vì vậy em đồng ý làm người tình của anh nhé! "Người tình" một câu anh thốt ra làm tim em tê tái. Là con gái ai chẳng mong bên người mình yêu thương. Anh chọn đúng điểm yếu của em để nói, nhưng anh ah! Em có thể yêu anh đến rồ dại, mê muội, có thể vì anh mà làm tất cả thậm chí bán rẻ danh dự của mình, và trà đạp lên người khác. nhưng anh ơi, làm sao em có thể sẻ chia anh với một người con gái khác, làm sao em có thể đi bên anh như người vô hình, làm sao em có thể được quan tâm đến anh những khi anh muốn, nắm tay anh khi em cần??? Không! Em thà rời xa anh, đau đớn với tình yêu của chính mình còn hơn làm người lặng lẽ bên anh. Anh bảo thành công của người đàn ông luôn có sự hy sinh của người phụ nữ và với anh người đó là em. Em chấp nhận, chấp nhận im lặng rời xa anh, từ bỏ tình yêu chúng mình để anh mưu cầu cuộc sống mới tốt đẹp hơn nhưng em không chấp nhận, không c hấp nhận đi bên lề cuộc sống của anh, lặng lẽ không danh phận như anh nói. Vì em cần không phải giàu có, không phải bà lớn...cái em cần chỉ đơn giản cái nắm tay của anh khi em khóc, nụ cười của anh khi em vui, tình yêu, tâm hồn hay thể xác...tất cả chỉ duy nhất cho em mà thôi! Anh có hiểu không? Hay anh chỉ quan niệm cuộc sống chỉ vui khi có đầy đủ vật chất, tiền tài. Khi anh nắm chặt tay nói một ngày kia chức đồn trưởng phải là của anh, em biết mình mất anh từ đó.
Lại thêm một ngày em sống trong nỗi đau của chính mình, yêu và được yêu nhưng không thể bên người mình yêu thương. Anh bảo đợi anh tết về, để làm gì hở anh? Để em có anh trong phút chốc rồi anh lại xa em bên một người con gái khác hay sao? Để em mãi quẩn quanh với nỗi đau và tình yêu của chúng mình sao/ Để cuộc sống của em thành địa ngục khi xa anh sao? Không. Em thà lãng quên đi tất cả, chỉ nhớ anh trong tim mình còn hơn là con dã tràng xe cát biển đông, xe mãi tình yêu của chính mình rồi cũng bị bọt sóng cuộc đời cuốn trôi đi. Vui nhiều anh nhé. em tin, tin anh sẽ vui vì những gì anh mong muốn đang dần dần đạt được. Em cũng tin, tin một lúc nào đó trong cuộc đời em sẽ bình yên, sẽ lại là em với nụ cười trên môi, lại yêu, lại sống với những gì mình cho là hạnh phúc. Em yêu anh ếch con ahj và điều này không thể nào thay đổi. Hướng về anh
Thương yêu
<sưu tầm>

Có Phải Em Là Chiếc Bóng?

Ngay từ lần gặp đầu tiên, anh đã không dấu nổi cảm xúc, đôi mắt anh nhìn em như có lửa khiến cho khuôn mặt em nóng ran. Không khi nào anh làm em thất vọng hay mảy may hoài nghi vào tình yêu của anh. Tất cả mới toàn vẹn và huyền diệu làm sao!

Em dạt dào hạnh phúc trong tình yêu của anh. Mỗi ngày em đều thầm cảm ơn Thượng Đế đã mang anh đến với em, như cô bé Lọ Lem gặp được chàng hoàng tử trong cổ tích. Anh là một người đàn ông hoàn hảo nhất mà em biết. Em bắt đầu những mơ tưởng về tương lai của chúng ta…

Và ngày hôm qua, lần đầu tiên bước tới căn phòng của anh. Lần đầu tiên anh không mang trang phục của một ngài giám đốc. Em hồn nhiên như con chim nhỏ bước vào một khu vườn hứa hẹn nhiều thú vị. Khi khám phá ra anh là cây ghi ta lão luyện qua những tấm hình ghi lại từ những cuộc thi anh đã tham gia. Em có cảm giác như nàng Eva lấy được trái cấm của Thượng Đế, hồ hởi đòi anh đàn cho một bản nhạc với một lời trách móc, sao chưa bao giờ anh trổ tài đàn trước em?

"Không em à! Em muốn thứ gì cũng được nhưng anh đã đốt cây đàn của mình thề không bao giờ chơi đàn nữa vì… anh không thể… ". Chưa bao giờ anh như thế! Làm sao anh lại có thể từ chối em? Giá như em không đi tìm lời giải thích, để không bao giờ em nghĩ, mình là chiếc bóng…

Anh yêu! Em biết anh đã vô cùng đau đớn khi mất đi người con gái mà anh đã yêu thương. Cô ấy gặp tai nạn trong lần đón anh, khi anh về nhà mang cây đàn đến bữa tiệc. Em đã hiểu vì sao, từ khi yêu nhau, dù bận đến đâu anh vẫn không để cho em một mình lái xe. Anh còn đưa ra một thoả thuận, cứ hai giờ là anh sẽ gọi điện hoặc là em phải thông báo với anh mình đang ở đâu… Nỗi đau ám ảnh anh trong suốt 5 năm trời. Em thương anh vô hạn và cũng ngậm ngùi cho chị ấy!

Nhưng em phải làm sao đây, khi thỉnh thoảng anh gọi em bằng cái tên khác, không phải là tên em? Em phải làm sao đây, khi em thích hồng vàng mà anh lại quen tặng em hoa lan tím?… Đến khi nào em sẽ được nghe tiếng đàn của anh thêm một lần nữa?

Bạn bè khuyên em không nên "ghen" với một người đã khuất, em có thể nắm giữ hạnh phúc thực tại của mình. Và anh nữa, anh luôn khẳng định rằng: Anh yêu em, cả đời này chỉ yêu mình em…

Với em, anh mãi là một người đàn ông hoàn hảo, là một chàng hoàng tử của lòng mình. Em tin tưởng anh có thể làm tất cả để em hạnh phúc! Chỉ có một điều, trái tim em đang rỉ máu khi nghĩ mình là một chiếc bóng! Em nên thoát ra khỏi chiếc bóng hay để anh yêu theo cách của riêng mình?

<sưu tầm>

Em! A girl come from web

Em!
Anh không biết phải bắt đầu từ đâu, phải viết như thế nào nữa. Thực sự anh rất vui khi nhận được những dòng thư rất tình cảm và đặc biết kèm theo hình của em.
Phải nói có rất nhiều cảm xúc và suy nghĩ khi anh đọc lá thư và nhìn vào hình em, có tự hào không khi anh có thể nói rằng anh hiểu được tâm trạng, hiểu được em đang nghĩ gì. Thực sự anh có thể đoán được, đúng là “cô bé đa sầu” thật. Em có cặp mắt thật buồn, lại nhìn xuống, điều này như muốn nói với anh rằng em đang không tự tin lắm. Đúng là em không tự tin với anh thì phải. Tại sao em lại không nhìn thẳng vào anh đi. Anh cũng rất bình thường thôi. Chúng ta là bạn cơ mà. Dù là qua mạng nhưng đó hoàn toàn không ảnh hưởng tới việc chúng ta sẽ trở thành những người bạn, người anh em tốt của nhau. Anh hiểu em rất thiếu tự tin về nghề nghiệp của mình, nhưng hãy nghĩ rằng, trên đời này mỗi người đều có mỗi việc, không thể phân biệt công việc cao sang, thấp hèn miễn là đúng pháp luật. Lao động là vinh quang, là thể hiện giá trị của con người, vì thế đừng nên nghĩ rằng công việc anh và công việc em quyết định được quan hệ của anh em mình đâu nhé. Hãy tự tin bởi mình là những người lao động chân chính và mình đang đóng góp cho sự phát triển của xã hội.
Nhìn kỹ hơn anh thất sống mũi của em rất cao, nó làm cho khuôn mặt em trở nên hiện đại hơn. Miệng của em thật xinh, giá như có một nụ cười thường trực trên đó thì sẽ thật tuyệt vời biết bao. Nụ cười đó có thể sẽ là một nụ cười đẹp nhất mà anh đã từng gặp bởi nó được hiện hữu trên cặp môi rất xinh phía dưới một cái sống mũi cao, rất hiện đại.
Tiếc là anh không được nhìn cả dáng hình của em nên không thể nói thêm được nhưng như thế đã hoàn toàn thể hiện được suy nghĩ của em rồi. Đúng là tất cả đều do cuộc đời tạo nên cả. Cuộc đời, hoàn cảnh em như thế nên em phải thế. Phải chăng cũng vì thế mà anh rất thương em. Nếu em ở gần hoặc được gặp em anh nhất định phải làm cho em cười. Bởi anh biết rằng em cười sẽ làm cho em mạnh mẽ hơn, làm cho anh cảm thấy vui hơn và đặc biệt em cười lên sẽ rất đẹp.
Em hỏi anh nghĩ gì em em ư? Điều đó dễ quá, sao em không hỏi câu nào khó hơn đi. Thực sự anh rất cảm động, quý và thương em đó. Em quả là một cô gái thật tuyệt mà anh đã được may mắn biết được qua mạng. Đó không phải là lời có cánh gì mà chính là những lới anh muốn nói từ rất rất lâu rồi, từ khi vừa mới biết em cơ. Tại sao chúng ta lại không thể trở thành anh em tốt, một đôi bạn tri kỷ trên mạng nhỉ. Biết đâu cuộc đời lại cho anh em mình có duyên gặp mặt thì sao, biết đâu và biết đâu nữa.
Hi vong chúng ta sẽ dần hiểu nhau hơn. Cuộc đời sẽ mỉm cười với những người biết cố gắng. Hãy tự tin lên nhé.
Chúc thành công và luôn vui vẻ

<sưu tầm>

Trái tim anh đã thuộc về em rồi

Em !!!
Anh lại vừa một mình lang thang, một mình trầm ngâm lặng lẽ suy nghĩ và cảm thấy buồn quá, đáng lẽ tối nay anh cảm thấy vui mới đúng nhưng không hiểu sao anh vẫn cảm thấy buồn. Có lẽ anh quá dận chính con người anh và không hiểu sao anh lại như vậy, sau mỗi lần gặp em về anh lại cứ suy nghĩ mãi, anh nghĩ tại sao anh lại nhút nhát thế nhỉ, anh cứ mãi cho rằng mình quá tự tin và mình có thể làm được những điều mình nghĩ nhưng không hiểu sao đến những việc liên quan đến tình cảm thì anh lại nhút nhát thế. Đã bao lần anh đã cố gắng tìm kiếm cơ hội để được bày tỏ tình cảm của mình dành cho em mà tới lúc có cơ hội thì anh lại để tuột mất để rồi phải ân hận, phải dày vò với chính mình
Từ khi gặp em, được nhìn thấy em cười, một nụ cười thoải mái, thật vô tư anh đã từng nghĩ và ước mơ rằng một ngày nào đó chính nụ cười và suy nghĩ đó sẽ bù đắp cho cuộc sống đầy nội tâm mà anh đang sống. Và anh đã nghĩ, đã mơ, anh đã cảm thấy tình cảm của anh thật đặc biệt, càng ngày anh càng muốn được gặp em hơn càng muốn được tâm sự và muốn được nhìn thấy em cười nhiều hơn. Có thể anh đã sai khi anh đã đưa ra rất nhiều lý do để được gặp em nhưng tất cả là anh chỉ muốn được nghe em nói và được hiểu em nhiều hơn thôi !. Anh cứ trách mình mãi, tại sao chỉ vì muốn nói chuyện với em mà anh phải bày ra những lý do như là dúp đỡ em và…. Tại sao anh không nói về nhưng suy nghĩ của em, nỗi buồn mà em đang phải đối chọi, anh sai rồi, anh không công bằng đúng không?
Dù sao thì mọi chuyện cũng chỉ mới bắt đầu phải không em, có phải việc gì cũng như mình nghĩ được đâu em nhỉ, cuộc sống là thế mà, sẽ có nhiều bất ngờ mà mình sẽ không đoán trước được, chính anh cũng đã bao lần thất vọng vì những suy nghĩ quá tự tin của mình. Anh đã tự lo được cho bản thân nhưng không phải chỉ vì thế mà anh cho phép mình suy nghĩ rằng việc gì mình cũng có thể làm được.
Em yêu thương!!!
Những ngày qua đối với anh thật tuyệt, ngày nào sau khi làm việc về anh cũng được gặp em cả, tối còn được đi chơi và ngày nghỉ thì được đi chát cùng em. Anh không thể ngờ được rằng trong chính khoảng thời gian mà mình phải lo lắng nhiều nhất cho sự nghiệp thì anh lại được gặp người con gái mà anh cảm thấy vui, yên bình và hạnh phúc nhất mỗi lúc được gặp và nói chuyện. Đã không biết bao lần anh muốn nói lên tất cả những điều mình nghĩ, để em biết và hi vọng rằng em sẽ đón nhận tình cảm của anh. Anh biết, có thể đang có chuyện làm em buồn và cũng có thể em đang lo lắng và không muốn suy nghĩ thêm về các vẫn đề khác, tại sao em không chia sẻ cùng anh nhỉ, anh muốn được hiểu em nhiều hơn và biết đâu anh lại có thể làm được một việc gì đó thì sao nhỉ. Dù sao thì tình cảm anh vẫn thế, anh đã yêu em và anh muốn làm tất cả để em hiểu được điều đó. Giờ này không biết em đang nghĩ gì, đã ngủ chưa và em có biết đươc rằng chỉ cách em một quãng đường thôi, có một người đang nghĩ về em đó. Ngôi nhà anh sống có 2 người mà bạn của anh đã ngủ rồi còn lại một mình trống trải quá. Cuộc sống nội tâm của anh là thế đó nhưng anh phải tự lo cho mình thôi, ngày mai sẽ tới và một ngày nào đó anh sẽ có cơ hội và đủ mạnh dạn để nói trực tiếp với em rằng anh yêu em biết nhường nào, anh không muốn chúng mình phải dè dặt và dữ khoảng cách như vậy, anh tin chúng mình sẽ vượt qua tất cả những khó khăn mình gặp phải trên đường đời
Anh yêu em nhiều

Thư tình không gửi ....

Vậy là đã 3 ngày chúng ta không liên lạc với nhau, dù cách nhau chỉ một cú click. Em giận anh, anh giận em hay tại khoảng cách giữa chúng ta đã không thể rút ngắn hơn nữa.

Cái lằn ranh mong manh giữa anh và em, giữa người yêu và bạn, giữa yêu và mến chắc chẳng thể nào thu ngắn hơn nữa. Cuộc phiêu lưu của nàng tiên cá đã đến lúc phải chấm dứt, nàng phải trở về với biển, với thực tại là định mệnh ngàn thu. Bỏ mặc hoàng tử với bao nỗi buồn bã, tiếc nuối…

Đã 3 ngày nay anh đã không nhận được cái buzz nào từ em. Những cái buzz đã ghi dấu trong lòng anh lúc nào chả biết mà bây giờ mỗi khi nhìn màn hình có người nào đó buzz mình, anh lại nhớ đến em, nhớ cái dòng buzz đỏ chói cùng với cái nick thân quen phía trước. Mỗi ngày làm việc không được em buzz thật là một ngày dài và trống rỗng.

Mà thực ra mình đã có gì đâu em nhỉ? Chỉ những hẹn hò, những đưa đón, những tuần làm việc bận rộn nhưng vẫn chat với nhau suốt cả ngày, để rồi cuối tuần lại mong đến thứ Hai để được em buzz. Rồi một cái nắm tay, một lần quấn quít, chỉ có thế, không một lời hò hẹn, không một lời yêu.

Cuộc sống sẽ trôi đi, anh sẽ trở về với công việc, với những tương lai chờ đợi phía trước. Còn em, em sẽ trở về với quá khứ, với người yêu xa xôi mà em vẫn muốn chung tình đợi chờ. Con trai vẫn thường bảo nhau: “đánh đồn có địch mới là vẻ vang”. Vẻ vang là chi khi chiến thắng với một thành trì tan hoang, vẻ vang làm chi khi có thêm một người khác sẽ đau khổ vì mất đi người yêu (cái cảm giác mà anh đã từng phải cảm nhận).

Tình yêu không phải là một cuộc chiến tranh, không phải một canh bạc một mất một còn mà là nơi những yêu thương, nhân bản, bao dung… rất tự nhiên sẽ được bộc lộ. Dẫu biết em đã có người ta, nhưng từ khi quen em anh vẫn luôn muốn dành những gì tốt nhất cho một người dưng xa lạ. Quãng đường anh đưa đón em mỗi ngày có thể bằng cả Sài Gòn cộng lại, nhưng có hề chi em nhỉ? Yêu tức là cho mà không đòi phải nhận lại bao giờ.

Một ngày nào đó, biết đâu nàng tiên cá sẽ được trở thành người. Và biết đâu, hoàng tử vẫn đang chờ nàng…
(sưu tầm)