<iframe width="425" height="349" src="http://www.youtube.com/embed/IdX4A1dskao" frameborder="0" allowfullscreen></iframe>
Dù có đi muôn  phương
Dẫu đã gặp thiên  đường
Vẫn không bằng quê  hương
| Ảnh minh họa: Vietnamnet.vn | 
1. Những ngày cuối năm, tuyết bay trắng xóa bám đầy lên các cành cây trụi lá thành bao hình thù kì dị vẽ vào nền trời xám ngắt. Cái lạnh tím tái nhuộm màu buồn bã hết thảy mọi vật. Kẻ xa nhà, xa quê như tôi lại càng cảm thấy bơ vơ đất lạ, người cứ chùng xuống nặng trĩu nỗi nhớ. Nỗi nhớ vượt đại dương, về xứ sở xinh đẹp ấm áp quanh năm, thảo thơm hoa trái bốn mùa cong cong hình chữ “S”…. Có lẽ cái linh cảm thần bí chỉ ở những người xa xứ mới có run rủi cho tôi và ông nhận ra nhau cùng nghĩa đồng bào…. Thế rồi tôi quen ông. Ông bao nhiêu tuổi, không đoán được, nhưng nhìn ông có thể hình dung một cuộc đời đầy gian truân và đau khổ, dấu vết in hằn trên gương mặt ông những nét sâu chằng chịt, và đôi mắt ông là một nỗi buồn mênh mông mà khi nhìn vào tôi cũng muốn rớt nước mắt. Ông mời tôi về nhà – một căn hộ nhỏ chót vót tầng thứ 18 của chung cư tòan người bản xứ. Vừa dợm bước vào phòng ông, tôi đã sững người chớp mắt tưởng mình bị ảo giác. Cả một vườn mai rực rỡ, rung rinh như hàng vạn cánh bướm vàng lung linh… Run run, nhẹ bước, chỉ sợ những bông mai kia sẽ vụt biến mất nếu lỡ một tiếng động mạnh. Như giấc mơ có thật và còn hơn cổ tích, giữa vườn mai trong căn phòng tầng thứ 18 của thành phố tuyết, một già, một trẻ… Ông trầm ngâm, xa vắng… Nhà tôi mấy đời trồng mai. Đến tôi bỏ xứ ra đi, trôi lạc xứ người mấy mươi năm… Không nỗi nhớ nào bằng nỗi nhớ vườn mai quê nhà. Nỗi nhớ ám ảnh tôi cả trong giấc ngủ, trong miếng ăn, hớp nước uống… Vườn mai này là mấy mươi năm nỗi nhớ dồn vào đó. Mỗi ngày, khi xong nợ áo cơm, để vơi nỗi nhớ, tôi tỉ mẫn chăm chút tạo từng dáng mai, kết từng cánh hoa. Vườn mai đã cho tôi nguôi ngoai nỗi nhớ chút ít giữa cái xứ quanh năm tuyết phủ lạnh lẽo này… Ngưng lời, ông trìu mến vuốt nhẹ một cánh hoa, những vết nhăn như giãn ra, ông mơ hồ mỉm cười…
Ngoài  trời kia gió tuyết ù ù thổi  buốt giá, nhưng trong căn phòng nhỏ của  ông, cảm giác ấm áp vô cùng. Sắc vàng  rực của những cành mai, dù chỉ là  bằng giấy và cây khô, nhưng như nắng quê hương  ở bên kia đại dương  sưởi ấm chúng tôi, mang lại những người xa xứ một mảnh trời  quê hương.
2. Kể  từ khi đến thành phố này, hơn một  năm trời, gần như chiều nào tôi cũng  nhìn thấy bà ngồi trên chiếc ghế đá nhỏ ở  góc công viên, mặt hướng ra  phía dòng sông chảy ngang thành phố. Trong hoàng hôn  miền ôn đới xanh  tím, đục lờ sương, cái dáng ngồi bé nhỏ, đơn côi, gần như bất  động của  bà làm tôi hơi nhoi nhói lòng… Nhất là khi biết bà là người đồng bào   với tôi. Người Việt Nam.
| Ảnh minh họa: Vietnamnet.vn | 
Tôi  tặng bà một đĩa nhạc dân ca quê  Việt đem từ nhà sang. Gượng nhẹ, trân  trọng như món đồ quý trên tay, bà nhìn ra  dòng sông, ánh nhìn mộng mị…  Câu hát quan họ bao nhiêu năm bỗng như bật dậy từ  trái tim sâu thẳm của  bà “Nhớ ai em những khóc thầm. Năm thân áo vải ướt đầm như  mưa. Nhớ ai  ra ngẩn vào ngơ. Nhớ ai, ai nhớ, bây giờ nhớ ai…”. Nước mắt lăn chảy   thành dòng trên gương mặt và tôi cũng nhạt nhòa nước mắt.
3. Nhân  viên bảo vệ sứ quán báo cáo.  Liên tiếp ba ngày rồi có một cặp nam nữ  người Châu Á, độ tuổi trên 30, cứ lởn  vởn quẩn quanh ở khu vực trước  cổng, có lúc dừng lại rất lâu và nhìn vào bên  trong. Người đàn ông đôi  lần kéo tay người đàn bà, người đàn bà dùng dằng không  muốn đi và đưa  cái nhìn với ánh mắt luyến tiếc một điều gì… Ngày thứ tư, vẫn y  như  thế. Ngoài ra không có gì khả nghi… Đến ngày thứ năm… Họ đã được mời vào   phòng khách của sứ quán. Họ là hai người Việt Nam,   nhưng cư trú ở thành phố khác, vì công việc nên có mặt ở thành phố  này. Người  đàn bà nghẹn ngào không thể thốt được lời nào. Người đàn  ông, bình tĩnh hơn.  Chúng tôi hoàn tất công việc, đã định ra về. Tình  cờ đi ngang qua đây. Bất ngờ  nhìn thấy cây hoa  đào, bích đào, đang khoe sắc hồng rực tuyệt đẹp trong gió lạnh, nổi bật giữa  các loài cây hoa trong sân vườn sứ quán. Có nhiều lý do riêng nên hơn mười năm  nay, chưa một lần trở về Việt Nam.  Nhà chúng tôi ở ngôi làng nổi  tiếng trồng hoa đào của Hà Nội. Làng hoa  Nhật Tân. Người đàn bà mắt còn rưng  rưng, xúc động. Khi tôi vừa nhìn  thấy cây hoa đào ở đây, những gì tôi cố nén, cố  giấu kín như ngóc đầu  quẫy đạp trái tim tôi đến nghẹn thở. Cả một miền kỷ niệm  quê hương trỗi  dậy. Làng tôi giờ này, mọi người đang nhộn nhịp chọn, tỉa những  nhành  đào đẹp nhất. Sắp Tết, Hoa Đào, bánh chưng, câu đối và tất cả quê nhà…  Bao  năm nay, nỗi nhớ hoa đào ẩn mình trong những giấc mơ đêm, may mắn  sao tôi lại  đến thành phố này, được nhìn thấy nỗi nhớ của mình. Tôi  không còn việc gì ở đây,  cây hoa đào níu tôi ở lại mấy ngày nay. Nhìn  hoa, tôi như thấy mình được về nhà,  phải chia tay, phải xa… tôi đau  nhói như ngày lìa bỏ quê  hương.
| Ảnh minh họa: Vietnamnet.vn | 
Tôi tình cờ có mặt ở sứ quán và chứng kiến câu chuyện cảm động này. Nhìn người đàn bà, ngây ngây bên cây hoa đào, say đắm vuốt ve từng cánh hoa mỏng nhẹ thắm hồng, miệng phảng phất nụ cười hạnh phúc. Chốc chốc cúi xuống nhặt mấy cánh hoa rơi dưới gốc, , cẩn trọng để trong lòng bàn tay. Tôi và những người có mặt lúc đó, hình như ai cũng trào lên nỗi xúc động khó tả. Một mảnh trời quê, một sắc màu xứ sở không bao giờ phai nhạt trong tim người Việt dù ở bất cứ đâu và làm gì.
4. Em  đến thành phố Bắc Âu này dù hơn  hai năm nhưng vẫn chưa thể nào quên  được mọi thứ ở đây. Bốn mùa Xuân, Hạ, Thu,  Đông cứ luôn ngược với những  gì mang theo từ quê nhà. Mùa Hè chỉ thoáng qua  không kịp nhận diện,  với vài sợi nắng mệt mỏi không đủ sức xuyên qua lớp mây xám  dày mỏng ẩm  nước. Mùa Đông thì khủng khiếp với những cơn bão tuyết nhuộm trắng  đất  trời, đông cứng cả ý nghĩ. Mùa xuân, mùa thu vẫn lạnh lẽo đến từng hơi   thở…
Em đã thèm một giọt nắng vàng như mật  nghịch  ngợm, trên tóc trưa hè trong vườn nhà anh. Em mộng mị từng đêm  giấc mơ cả con  đường ướp hương hoa đêm thu bên anh. Em nhớ quay quất  bụi mưa mùa Xuân đọng nhẹ  trên hàng mi em làm anh sững sờ. Em bối rối  đón nụ hôn của anh một chiều đông ấm  áp…
Có  những ngày cuối tuần, lạc lõng  giữa dòng người đi mua sắm nơi xứ  người, ước thầm được nghe một tiếng nói thân  quen. Đêm về nhìn qua ô  cửa kính mờ đục, mặt trăng gầy guộc xanh xao lạnh hơn  tuyết giá. Xung  quanh em đầy đủ mọi thứ, sao vẫn thiếu vắng đến tê tái. Chạm tay  vào  một nút bấm. “Đây là Đài Tiếng nói Việt Nam.  Phát thanh từ Hà Nội…”. Nước mắt lăn dài. Mẹ ơi? Con nhớ  Mẹ!
| Ảnh minh họa: Blog Nho | 
“Quê  hương nếu ai không nhớ. Sẽ  không lớn nổi thành người…”. Đêm chia tay  tiễn em đi, anh chẳng nói gì, chỉ láy  đi láy lại câu hát và trước lúc  em vào phòng cách ly trên sân ga, anh dúi vào  tay em gói nhỏ - mứt  gừng… “Gừng cay muối mặn”… Em hiểu anh muốn nói với em điều  gì khi xa  anh, xa Tổ quốc. Sau những khoảng thời gian vật lộn với mớ kiến thức   cần dung nạp, là nỗi nhớ. Cơm gạo xứ khác nhạt nhẽo không hương vị nắng  gió đồng  quê như ở nhà. Uống nước chai, nhớ vị ngọt của ly chè góc phố  trưa, ngọt cả môi  hôn anh và em. Vào quán Mc.Donald’s, nhớ quay quắt  tiếng gõ lóc cóc mì gõ cùng  anh ăn mùa học thi. Đi giữa phố rực rỡ đèn  màu, nhớ trăng mái phố lung linh ảo  huyền có anh đưa em ngắm sao đêm. Bất  cứ cái gì nơi này cũng làm em nhớ,  em so… chẳng đâu hơn được nhà mình.  Nỗi nhớ dài mãi theo những ngày xa. Nỗi nhớ  quê bên kia đại dương. Ước thời gian  vùn vụt trôi để được về nhà .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét