Blog Radio - Valentine với ai đó có thể là những nụ cười và hạnh phúc ngọt ngào, nhưng Valentine với ai đó lại là một ngày cô đơn đợi chờ tình yêu đích thực của cuộc đời mình… Dù bạn ở trong hoàn cảnh nào hãy cùng chia sẻ những tâm sự của các blogger gửi tới Blog Radio và thưởng thức những bản tình ca bất hủ về tình yêu cùng Blog Radio 66.
|              Ảnh minh họa: beautyintheordinary |          
Vườn tình  nhân
Mưa!
Em  ngồi bên cửa  sổ nhìn ra “vườn tình nhân” – cái tên lãng mạn anh đặt  cho khu vườn đầy hoa của  em. Em chỉ biết ngồi đây thầm lặng nhìn mưa  rơi, đôi khi đếm những giọt buồn kia  một cách khờ khạo. Mưa hay là nỗi  đau, là giọt nước mắt trong em đang tuôn  rơi?
Em  trở thành gánh  nặng cuộc đời anh sau một vụ tai nạn xe máy. Cũng chỉ  vì sự bồng bột của tuổi  trẻ, cũng chỉ vì em quá ham chơi đua theo lũ  bạn xấu. Không còn khả năng đi lại,  em chỉ còn biết ngồi đây khắc khoải  với nỗi đau. Em và anh gặp nhau có phải do  số phận đã an bài? Nằm trên  giường bệnh rên rỉ với nỗi đau thể xác, chẳng có ai  ở bên cạnh. Nhiều  bạn là thế nhưng khi khốn khó em chẳng nhận được sự quan tâm  của bất cứ  ai, ngoại trừ sự quan tâm của anh.
Bố  mẹ em đã ly  hôn bởi lẽ “ông ăn chả, bà ăn nem”, rồi mỗi người tự đi  tìm hạnh phúc cho bản  thân – cái mà họ gọi là hạnh phúc đích thực. Em  tỉnh dậy mới biết anh là người  đưa em vào bệnh viện chăm sóc thuốc  thang cho em. Anh là bác sĩ – nghề em cực kì  căm ghét vì trong thâm tâm  em luôn nghĩ bà nội không qua khỏi cơn nguy kịch là  do chính bác sĩ đã  không chấp nhận cứu chữa khi không có tiền. Và vì thế em ghét  anh.
Nắng!
Vẫn  là anh ngày  đêm chăm sóc cho em. Em vẫn ghét anh. Em tỏ thái độ ra mặt  với anh nhưng mặc kệ,  anh vẫn tận tình chăm sóc cho em. Trong con  người anh hình như không đơn thuần  là vẻ lạnh lùng, ít nói bê ngoài mà  ẩn chứa một bầu nhiệt huyết hết mình vì  người khác.
Một sớm ánh nắng  ban mai rọi vào làm em thức giấc, em giữ thói quen ngồi dậy và mở cửa sổ.   Vẫn  là mùi của đất, mùi của gió, nhưng hôm nay còn một mùi hương khác –   mùi của hoa hồng. Bất giác em chợt nhận ra khu vườn đã tràn ngập những  bông hoa  hồng màu sắc rực rỡ.
Anh!
-  Tại sao anh làm  vậy?
-  Đơn giản chỉ vì  anh yêu em”
- Anh nhầm rồi,  anh chỉ thương hại em thôi.
- Không anh không  hề thương hại em, đó là thương yêu em ạ.
Em  không thể tin  nổi những gì đang diễn ra trước mắt mình. Vườn hoa hồng  kia là món quà anh dành  tặng em nhân ngày Valentine 14/02. Đã từ lâu,  em không còn nhớ nổi mình đã trải  qua bao nhiêu Valentine nữa. Em không  muốn biết vì em đâu có nhận được sự thương  yêu nào. Anh chợt đến và  gắn cuộc đời vào một người tàn tật như em  sao?
Em!
Anh  cho em thời  gian suy nghĩ kĩ, anh không vội vàng. Em ghét anh là thế,  ghét một bác sĩ như  anh nhưng một ngày vắng anh là một ngày không có  nắng trên trời, là một ngày âm  u buồn tủi. Em ngồi nghĩ về anh và nghe  lời bài hát “Nếu một giờ thiếu anh  là một giờ lặng mãi không trôi, thời gian như ngừng lại để hơi thở chìm vào cõi  mơ”.  Em nhận ra trái tim em đang thổn thức nỗi nhớ, em đã yêu anh tự khi   nào? Em mong chờ một phép màu rằng em khỏi bệnh để có thể thanh thản khi  đón  nhận tình cảm của anh. Một ngày kia anh và em sẽ sánh bước bên  nhau trong khu  vườn tình nhân anh nhé!
Gửi từ Blog Bảo  Chi:  “Sống  trong đời sống cần có một tấm lòng”
|              Ảnh minh họa: zverc |          
Kiên nhẫn trong tình yêu
Có  bao giờ bạn nghĩ rằng cuộc sống  xung quanh ta là một chuỗi phức tạp  giống như một chuỗi cánh cửa với rất nhiều ổ  khóa? Khi đó, bạn vượt qua  một thử thách, khó khăn nào đó sẽ giống như bạn mở  thành công một ổ  khóa. Nhưng đang hoan hỉ với thành công của mình thì bạn nhận  ra rằng  còn rất nhiều ổ khóa nữa bạn chưa mở hết. Cuộc sống là vậy. Không hề đơn giản  nhưng cũng không quá phức tạp, có thể chỉ là một thao tác mở khóa đơn  giản.
Không  hiểu vì sao tự nhiên tôi lại  liên tưởng điều này, có thể do tôi quá  phức tạp hóa cuộc sống của mình nhưng từ  khi nhận thức được cuộc sống  là gì, tôi nghĩ rằng: “Cuộc sống là một chuỗi  hành trình và hạnh phúc cũng là một hành trình”.  Tôi giống như mọi người,  đang đi trên hành trình cuộc sống - hành  trình có điểm đầu nhưng không biết điểm  cuối ở đâu và ai cũng hối hả đi  tìm điểm cuối cho mình. Bây giờ tôi cũng đang đi  tìm cuộc sống của  mình. Còn tình yêu thì sao? Nếu không tìm được tình yêu của  mình sao  tôi có được hạnh phúc. Tôi bình thường như bao người khác, sau mỗi lần   vấp ngã lại mắc bệnh “ẩn nấp với tình yêu”. Tôi luôn sợ tổn thương và  làm ai đó  tổn thương vì mình. 
Sắp  đến ngày Valentine, ngày này mỗi  năm đều có những cảm xúc khác nhau  nhưng năm nào cũng thiếu một cái gì đó để tạo  ra hạnh phúc. Năm nào tôi  cũng cầm trong tay một chiếc vé trong bộ đôi vé mang  tên “Hạnh phúc”  và mong người giữ chiếc vé còn lại xuất hiện, mong tìm được hoặc  người  đó tìm thấy mình. Cuộc sống dạy trong tình yêu ta phải học cách chia sẻ  và  học cách yêu thương nhưng chỉ có trái tim mới có thể làm được. Trái  tim tôi có  thể làm được và luôn sẵn sàng làm nhưng sao vẫn chưa tìm  được người để nhận? Tôi  từng trải qua mối tình đầu, nồng nàn, ngọt ngào  đấy nhưng đầy non nớt và vấp  váp. Nhiều lúc tự nghĩ rằng ta không thể thành công với những  gì đầu tiên, rằng cô đơn nhất không phải là không có ai ở bên cạnh mình  mà là có ai đó vừa bước ra khỏi cuộc sống của mình. Nó giống như câu  nói: “Có  những hòn đá cô đơn giữa dòng suối nhưng chỉ cần nước còn chảy, còn  sự  quan tâm chân thành đến nhau thì hòn đá sẽ không còn cô đơn…”  
Hai mươi hai tuổi, trải nghiệm trong  tình yêu không nhiều, tôi nhận ra tìm được người để yêu không khó nhưng  tìm được người cho và nhận tình yêu với mình mới thật khó. Tôi cố gắng  rèn mình trở thành người kiên nhẫn trong tình yêu bởi tôi biết tình yêu đến  không ai ngờ được, và “với những người kiên nhẫn, lúc đó tình yêu mới chỉ  bắt đầu…”. Khi tìm thấy cánh cửa niềm tin, mở ổ khóa ra hạnh phúc là ở đây.  Tình yêu không cần lên một kế hoạch để tìm kiếm vì tình yêu được lập  trình sẵn trong cuộc sống. Cứ đi là sẽ gặp… 
Valentine  rồi, không đủ để có một  tình yêu nhưng đủ để ta rèn thêm sự kiên nhẫn  trong tình yêu. Chúc cho ai đó  đang mải miết đi tìm tình yêu cũng kiên  nhẫn như mình vì rồi sẽ có lúc đôi ta  gặp nhau. 
Tôi yêu cuộc sống  này!
Gửi từ Blogger [Mèo Poltergeist]: “Khó tính. Khó gần.Thật thà.Tính ít nói, ít cười. Lạnh lùng. Sống nội tâm. Thích nghe Rock. Thích kinh doanh và kiếm tiền.Thích phóng xe hết ga để giảm stress. Thích ăn kem và đi biển vào mùa đông. Ghét giả dối. Ghét nói đểu, nói xấu...”
|              Ảnh minh họa: alter_mann |          
Những mùa Valentine lặng  lẽ
Tháng  hai đến với những rộn rã và  khấp khởi trong trái tim các nàng thiếu  nữ. Sẽ có chocolate và hoa hồng, sẽ có  ai đó ngỏ lời yêu thương… Còn  em, em đi qua những mùa valentine một cách lặng  lẽ.
Khi  em là một cô bé cấp II, em tròn  mắt ngạc nhiên thấy cậu bạn trai lớp  bên thập thò cầm bông hoa hồng tặng cô bạn  cùng lớp. Hồi đó, với thế hệ  bọn em như thế… “chấn động” lắm rồi. Em cảm thấy xa  lạ. Chắc vì em bé  quá! Những năm cấp III của em cũng trôi qua trong bài vở. Mặc  dù trong  lòng em không phải không có chút xốn xang khi ngày 14-2 đến gần. Không   xốn xang sao được khi hàng hoa, hàng quà trước cổng trường ríu rít các  nam thanh  nữ tú mua quà tặng người thương. Không xốn xang sao được khi  đài phát thanh của  trường phát chương trình quà tặng âm nhạc và một cô  bạn nào đó đỏ bừng mặt khi  tên mình được nhắc sau một bài hát của ai đó  gửi tặng! Trong lòng em khi đó chỉ  se se một chút gì không hẳn là buồn  nhưng cảm giác đó theo em vào cả trang sách  em cắm cúi đọc.
Em  bước chân vào đại học và bắt đầu  viết những bài thơ tình nhưng  valentine đối với em vẫn chỉ là nhìn ngắm những  cặp đôi dập dìu đèo  nhau đi chơi phố, chỉ là « ăn xái »  sô cô la của cô bé hàng  xóm đem  sang chia. Em ngồi vào bàn nhâm nhi ly cà phê và nghĩ vu  vơ….
Nhận lời yêu anh, Tình yêu trong xa cách.  Mình chỉ gặp  nhau vào mùa hè anh nhỉ mà mùa Hè không có valentine!  Những mùa valentine của em  vẫn trôi qua trong lặng lẽ. Không nến, không  hoa, không dạo phố. Chỉ một bức thư  ngập tràn tình yêu của anh, thoang  thoảng mùi nước hoa hương chanh anh gửi về,  nằm nghe nhạc và đợi anh  gọi điện để chúng mình thủ thỉ. Valentine với em dù  lặng lẽ nhưng thật  bình yên và ấm áp!
|              Ảnh minh họa: prettyfreaky_jeannie |          
Khi  em viết những dòng này, em không  còn là bạn gái của anh nữa rồi. Lâu  rồi anh không viết thư hay gọi điện cho em.  Điện thoại của em cũng  không còn đầy chặt tin nhắn gửi anh nữa. Viết thư, nhắn  tin hay gọi  điện làm gì khi nếu muốn mình chỉ cần quay sang nhau nói chuyện?  Vì em đã thành vợ anh  rồi! 
Em  biết từ đây sẽ không còn những  mùa Valentine lặng lẽ với em nữa. Anh  biết không, em đang nghĩ về bánh kem, rượu  vang và hoa hồng và một buổi  chiều lãng mạn mình cùng ngắm hoàng hôn trên biển.  Đó có lẽ là hạnh  phúc mà Chúa muốn dành tặng cho em sau những mùa Valentine lặng  lẽ... 
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét