Chuyên cung cấp thông tin công nghệ, cập nhật các công nghệ mới, thủ thuật, tin học văn phòng, ứng dụng, phần mềm, bảo mật, internet,...
Thứ Sáu, 1 tháng 4, 2011
phẳng lặng cho cuộc sống
Hì, có lẽ cuộc sống bận rộn quá làm em quên đi mọi thứ xung quanh và cả ngôi nhà nhỏ của tâm hồn em nữa,anh ạ. hằng ngày đi trên con đường này bao lần mà giờ em mới nhận ra nó đẹp biết nhường nào. Phiêu mình theo cơn gió nhè nhẹ thổi, cảm giác thật tuyệt vời. nó như đưa em đến một nơi bình yên ko có những lo toan bộn bề, những áp lực đòi hỏi của cuộc sống. em mỉm cười mặc cho những người xung quanh nhìn với ánh mắt lạ và hát, hát bài mà em yêu thích. . .. .
I lie awake at night
See things in black and white
I've only got you inside my mind
You know you have made me blind
I lie awake and pray
That you will look my way
I have all this longing in my heart
I knew it right from the start
Oh my pretty pretty boy I love you
Like I never ever loved no one before you
Pretty pretty boy of mine
Just tell me you love me too
Oh my pretty pretty boy
I need you
Oh my pretty pretty boy I do
Let me inside
Make me stay right beside you
I used to write your name
And put it in a frame
And sometime I think I hear you call
Right from my bedroom wall
You stay a little while
And touch me with your smile
And what can I say to make you mine
To reach out for you in time
Oh my pretty pretty boy I love you
Like I never ever loved no one before you
Pretty pretty boy of mine
Just tell me you love me too
Oh my pretty pretty boy
I need you
Oh my pretty pretty boy I do
Let me inside
Make me stay right beside you. . . .
Hì, em lại cười. một cái cười nhẹ. Cười chính mình vì sự ngốc nghếch bao ngày qua đã yêu anh. Giường như em thấy mình khác trước nhiều quá anh ạ. Em ko còn hay khóc khi nghe bài anh đã hát em nghe, ko còn cảm giác nhói đau trong tim. Chắc vì em đã quá đau rồi. . .
Lại cái cười nhẹ trên môi, em cười vì khung cảnh xung quanh em. Nó đẹp quá, yên tĩnh quá, dòng sông cứ hiền hòa trôi, ngọn núi cứ lặng lẽ đứng, . . . tất cả như đang chậm lại như chính lòng em vậy. chợt có gì đó rơi vào tay em. Là sao đây? Một chiếc lá xanh, đầy sức sống sao lại lìa cành chứ? Tim em như ngừng lại trong giây lát , em cũng chẳng hiểu sao nó lại như thế.
_ lại tự kỉ hả cưng?
Con nhỏ bạn thân của em lại đấy mà. dù hay đối đầu với em nhưng khi buồn em cũng chỉ có nó mà thui. Chỉ có điều giờ em ko buồn cũng chẳng vui.
_ hic. Lung tung. Em lá nhỏ này đáng thương quá mày ui, vẫn xanh mà chỉ vì những cơn gió đã phải ra đi bỏ dở cuộc đời tươi đẹp này.
_hâm, thôi nhanh lên còn 2ca nữa đấy.
Đặt Lá Xanh trên chiếc ghế đá lạnh lẽo, em bước đi mà lòng còn chút gì đó luyến tiếc. có lẽ vì em suy nghĩ nhiều rồi. và ngồi sau xe nhỏ bạn, em sẽ trở về cuộc sống hiện tại với bao bận rộn. Một chút phẳng lẳng đã thoáng qua em chỉ trong giây lát thôi nhưng đã cho em biết thế nào là sống chậm lại nghĩ khác đi yêu thương nhiều hơn như em đã viết anh à. Và có lẽ khi con người ta đau quá thì ko thể khóc. Chỉ có thể cười, một nụ cười thật nhẹ mà biết bao câu chuyện ẩn chứa trong đó. Nhưng em chắc chắn rằng em sẽ ko như chiếc lá kia, bỏ dở cuộc đời tươi đẹp này. Em chợt nghĩ về nụ cười giả tạo và vô cảm.. . .
Hôm nay có ngươì hỏi mình sao mà hay cười...
Mình lặng im rồi đáp lại cũng bằng 1 nụ cười...
Cười...
Vì k khóc đựơc nữa...
Cười...
Vì k muốn khóc nữa...
Cười...
Để mà không phải khóc nữa...
Hôm nay có người hỏi mình sao luôn luôn vui vẻ thế !?
Không có gì buồn sao !?
Hạnh phúc wá nhỉ !?
Mình bất chợt nhìn thẳng vào mắt người đó...
Người đó ngoảnh mặt đi tránh cái nhìn.
K có gì buồn ư !?
Hạnh phúc ư !?
Ừ thì..người cứ cho là thế...
Ngồi một mình trong căn nhà trống vắng, cái gương soi bóng mình trong đó...
khẽ mỉm cười...
Nhìn nụ cười của mình...
sao mà giả tạo...
Thời gian trôi...c/s trôi...
và nụ cười trôi...
Mỗi ngày lại là một nụ cười giả tạo...
Nhiều nụ cười giả tạo...
Trước đây cứ tưởng cười là h/p...
Bây giờ mới biết có đôi khi khóc còn h/p hơn là cười...
Trước đây cứ nghĩ con người đau khổ là con người luôn có lệ trên mi...
Giờ mới biết con người đau khổ là con người có thể cười ngay trong chính sự đau khổ của mình...
Trước đây cứ nghĩ cô đơn là phải ở 1 mình...
Bây giờ mới biết cô đơn là ở ngay giữa chốn đông người mà vẫn cứ ngỡ rằng mình đang ở 1 mình...
Trước đây cứ nghĩ h/p là giàu sang, là quyền lực...
Bây giờ mới biết h/p đơn giản chỉ là 1 cái ôm...
Trước đây cứ nghĩ dối trá là xấu xa...
Bây giờ mới nhận ra mình tự dối trá mình rất nhiều...
Trước đây cứ tự cho mình luôn luôn quan tâm đến người khác...
Bây giờ mới nhận ra là mình vô tâm hơn mình tưởng...
Trước đây cứ nghĩ sợ hãi là việc phải nhìn một con quái vật đáng ghê...
Bây giờ mới nhận ra chỉ cần ở 1 mình cũng tạo nên nỗi sợ...
Trước đây cứ hay suy nghĩ viễn vông về tương lai...
Bây giờ mới nhận ra tương lai đến và đi bất chợt như chiếc lá rụng rơi...
Ngày hôm nay trở thành ngày hôm qua...
Thời gian trôi đi lặng lẽ để mình nhận ra...
nhận ra nhiều điều hơn mình tưởng...
Cuộc đời cứ trôi...thời gian cứ trôi...
Và mình mang 1 chiếc mặt nạ cười từ lúc nào k biết...
Buồn...
Cười...
Cô đơn...
Cười...
Mệt mỏi...
Vẫn cười...
Đôi lúc muốn khóc nhưng mãi chẳng thấy nước mắt trào ra...để rồi lại bất giác nở nụ cười...
Càng buồn...
càng cười...
Và khi...
Buồn...
Tôi sẽ...
Cười...
Oh my pretty pretty boy I love you
Like I never ever loved no one before you
Pretty pretty boy of mine
Just tell me you love me too
Oh my pretty pretty boy
I need you
Oh my pretty pretty boy I do
Let me inside
Make me stay right beside you. . . .
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét