Chắc hẳn chúng ta còn nhớ dư vị của câu chuyện 7 ngày ở Barcelona diễn ra trong không gian của đất nước Tây Ba Nha với những điệu flameco vào tuần trước chứ? Blog Radio tuần này sẽ tiếp tục đưa các bạn tới một đất nước khác để nghe một chuyện tình gửi từ Blogger Cá Rô. Mời các bạn cùng lắng nghe, cảm nhận và chia sẻ Blog Radio 74: Nắm chặt tay anh để mình không lạc mất nhau trên nền những bản tình ca đặc biệt:
| Ảnh: Quốc Minh | 
Chuyển thể từ truyện ngắn Thích anh – Đơn giản em thích những gì thuộc về anh
Blog Radio - Hạnh phúc đơn giản chỉ là sự tồn tại của mình được ai đó nhận ra, tình cờ bắt gặp và ... Giữ lấy! Tặng chị Quynhlam và Pika.
Nếu… mình thích nhau?         
-  Nếu mình thích nhau, đơn giản em sẽ thích tất cả những gì thuộc về anh,  thích những lần ta vô tình gặp nhau trên phố, thích cách ta im lặng  bước đi bên nhau, thích anh quay sang nói với em “mưa rồi!” như ngày đầu  tiên em gặp anh. Đơn giản vậy thôi, nếu mình thích nhau… Tôi trả lời  anh nụ cười khẽ nở trên môi.
 Mùa Đông năm 22 tuổi,
  Tôi  đến thành phố của những cây cầu đi bộ có dây leo đỏ rực vào một ngày  mưa lạnh, bầu trời chỉ toàn một màu xám ngắt, gió thỉnh thoảng ào đến,  dù không đủ mạnh nhưng cũng khiến cho mưa mùa đông thêm nặng hạt.Người  hướng dẫn giúp tôi mang bớt hành lý lên phòng, ký túc xá của lưu học  sinh nằm bên cạnh một sân bóng đá khá rộng, có một cái ban công nhỏ ở  phía sau nhìn thẳng ra sân bóng.Tôi đứng trên ban công hít thật sâu thứ  không khí mát lạnh, một cuộc sống hoàn toàn mới bắt đầu.
Trời  đã ngừng mưa nhưng bên ngoài vẫn xám xịt ảm đạm, tôi tranh thủ xách cặp  lên phòng quản lý lưu học sinh để hoàn tất thủ tục nhập học và nhận  sách vở. Ôm đống sách vở đồ sộ vừa được phát đi xuống dưới lầu để về kí  túc xá, cảnh này nếu ở Việt Nam khối người tưởng mình đang đi buôn lậu  sách, tôi cười cười nghĩ.
- “Mưa rồi!” - Chàng thanh niên có khuôn mặt thanh tú đứng trước hiên quay sang nhoẻn miệng cười.
Tôi nhìn anh ta, hơi e ngại trước khi mở miệng đáp lại… “Vâng!”
Đó  là lần đầu tiên tôi gặp anh, ở nơi cách Việt Nam mấy nghìn Km, nơi mùa  đông có mưa rơi thật lạnh, một người xa lạ đã gửi đến tôi một nụ cười,  đẹp như mùa thu toả nắng.
Chiều  đã buông xuống thành phố nhộn nhịp này, cuộc sống như thêm một lần trở  dậy, dòng người đi bộ tràn trên phố, các toà cao ốc sáng trưng với những  sắc màu riêng biệt như khẳng định thêm sự phồn hoa của thành phố. Tôi  hoà mình vào dòng người hối hả, rẽ trái, rồi lại rẽ phải… trong lòng đã  bắt đầu cảm nhận được nỗi buồn vô hình mang tên đơn độc
“Lâm  Vi!” có tiếng ai đó khẽ gọi tên tôi. Không, có lẽ là ai đó đang gọi một  người giống tên tôi. Nực cười làm sao khi lại có người gọi tên tôi  trong thành phố xa lạ này chứ.
“Vũ Lâm Vi!” 
Có  tiếng bước chân vọng lại từ phía sau… tôi giật mình quay lại. Tên tôi  đúng là Vũ Lâm Vi, chàng trai tôi vô tình gặp ở trước hiên sáng nay bước  tới nhoẻn miệng cười. Tôi nhận ra anh ta, bởi đơn giản anh ta có một nụ  cười đẹp. Nghiêng đầu nhìn anh ta khó hiểu, một loạt câu hỏi lướt qua  trong đầu tôi. Tại sao anh ta biết tên tôi là Vũ Lâm Vi, trong khi rõ  ràng hôm nay là ngày đầu tiên tôi đặt chân đến thành phố này, và tôi còn  đang sẵn sàng đặt tên cho nó - Thành phố này là “thành phố đơn độc”.
- Mọi việc ổn cả rồi chứ?
- Ý anh là sao? Sao anh lại biết tên tôi? Tôi bất ngờ quay sang anh ta như chất vấn.
- Có gì không đúng nếu tôi nhớ tên học sinh của tôi?
- Ý anh là sao? Tôi ngạc nhiên nhắc lại câu hỏi.
-  Tên em là Vũ Lâm Vi, quốc tịch Việt Nam. Đơn giản tôi là người đã trực  tiếp xử lí hồ sơ của em gửi sang bên này và cũng sẽ là thầy giáo dạy  tiếng Hán của em. Sáng nay tôi đã nhận ra em ở dưới lầu của phòng lưu  học sinh. Anh ta nhìn tôi như sẵn sàng chờ đợi câu hỏi tiếp theo.
- Thầy …Tôi ngập ngừng nói
-  Cứ gọi tôi là Khánh Dương. Anh ta nhét cái ô vào tay tôi rồi vội vàng  bước lên chiếc bus vừa mới đi tới. “Em về đi!trời mưa rồi đấy !”
Tôi  lúng túng không biết phải nói gì, có những hạt nước mong manh rơi xuống  mỗi lúc một mau, tôi mở chiếc ô đang cầm trong tay và bước về nhà.
Tôi và anh đã quen nhau như thế…
| Ảnh minh họa: Kỳ Phong | 
Anh  trẻ, thẳng thắn và chu đáo. Anh thích gọi tôi là “cô bạn nhỏ”. Anh  nghiêm khắc và tận tâm, anh nhăn mặt khi tôi thỉnh thoảng thấy cuộc sống  này cứ chông chênh.
Anh dịu dàng, anh hay nhoẻn miệng cười, anh luôn nắm lấy tay tôi mỗi lần chúng tôi cùng nhau chen chân trên bus.
Anh  hay im lặng mỗi lần chúng tôi bước đi bên nhau, anh im lặng, tôi im  lặng, cả hai chúng tôi đều im lặng. Đó phải chăng là những khoảng im  lặng yên bình…
2  năm…Tôi đã quen với việc mỗi chiều đứng trên ban công kí túc xá nhìn  anh chơi bóng, quen ánh mắt anh lo lắng kiếm tìm, quen cả nụ cười mà tôi  nói rằng như mùa thu toả nắng. Quen người khác cứ nghĩ rằng chúng tôi  là một đôi, quen tin nhắn cuối cùng trong ngày anh gửi cho tôi “Cô bạn nhỏ hãy ngủ ngoan! ” và quen có anh.
Mùa  hè năm tôi 24 tuổi, bình minh đã lên mang sức sống cho một ngày sôi  động, những cây cầu đi bộ vẫn ngập tràn dây leo màu đỏ du miên. Anh tiễn  tôi ra sân bay, đôi mắt thoáng u buồn, anh im lặng.
- Em phải đi rồi! Tôi nhìn anh
- Chúc em may mắn! Anh không nhìn vào mắt tôi nói.
Tôi  bước đi, bỏ lại thành phố náo nhiệt phồn hoa, nơi những ngày mưa sẽ là  kỉ niệm, có một giọt nước mắt nhẹ lăn dài trên má… làm nhoè đi kí ức về  những cây cầu đỏ du miên.
- Lâm Vi ! Nếu…mình thích nhau? - Anh đứng đó nhìn tôi.
- Nếu  mình thích nhau, đơn giản em sẽ thích tất cả những gì thuộc về anh,  thích những lần ta vô tình gặp nhau trên phố, thích cách ta im lặng bước  đi bên nhau, thích anh quay sang nói với em “mưa rồi !” như ngày đầu  tiên em gặp anh. Đơn giản vậy thôi, nếu mình thích nhau... Tôi trả lời anh nụ cười khẽ nở trên môi.
Tôi quay lưng bước đi, nói với anh lời tạm biệt.
Tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng chờ máy bay cất cánh.
- Em đây!
- Nếu  ta thích nhau , đơn giản anh  thích em đứng nhìn anh mỗi chiều anh chơi  bóng, thích sự ngốc nghếch vụng về của em, thích được im lặng đi bên  em, thích nắm tay em mỗi lần ta lên bus vì anh không muốn lạc mất em.… Anh xin lỗi 
 vì bây giờ mới nói rằng
 | Ảnh minh họa: penetre | 
Tháng  2 mưa xuân, vừa trở về công ty sau chuyến đi công tác dài một tuần,  trông tôi cứ bơ phờ như quân thất trận vậy. Một núi công việc đang chờ  tôi xử lý, thật là ngao ngán!
Mở  cái hòm thư đã 1 tuần không check, tim tôi bỗng loạn nhịp trước lá thư  được gửi tới từ hòm thư điện tử của Khánh Dương. Đã hơn nửa năm trôi  qua, tôi sống trong những hoài niệm về anh, tôi nhớ anh. Nhưng tôi không đủ dũng cảm để giữ liên lạc với anh  , không đủ dũng cảm để bước qua cái rào cản mà người ta gọi là tình yêu không biên giới.
Tôi  vội vàng gấp máy tính sau khi đọc xong mail của anh, chạy nhanh xuống  cổng công ty bắt taxi đến trường ĐH X. Khánh Dương nói rằng anh đã đến  Việt Nam làm thầy giáo dạy Tiếng Hán theo một chương trình hợp tác giáo  dục giữa trường anh và ĐH X. Anh nói đó là vì tôi.
Những  kí ức mà tôi nghĩ rằng mình sẽ quên đi bỗng chốc lại ùa về, tôi đi dọc  hành lang giảng đường của khoa Quốc tế trường ĐH X ,chân tôi dừng lại  bên căn phòng phía cuối hành lang , anh đứng đó, say sưa với bài giảng  của mình , nụ cười vẫn nở trên môi.
Tiếng  chuông báo hết giờ vang lên chói tai , xé toang sự tĩnh lặng khi tôi  đứng nhìn anh , mọi người ùa ra khỏi lớp , tôi bối rối quay lưng bước  đi.
- Lâm Vi! Giọng nói quen thuộc đang gọi tên tôi
Tôi ngập ngừng quay người lại, Khánh Dương đứng đó nhìn tôi nhoẻn miệng cười.
- Anh khoẻ chứ?
- Em thế nào?
Cả tôi và anh đều buột miệng hỏi… Chúng tôi im lặng nhìn nhau. Nơi hành lang vắng lặng, tôi im lặng, anh cũng im lặng…
Khánh Dương bước đến, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi
- “Cô bạn nhỏ !” - Anh sẽ nắm tay em để em không một lần nào nữa lạc mất khỏi anh.
Tôi  oà khóc như một đứa trẻ, quàng tay ôm lấy anh. Đó là lần đầu tiên tôi  ôm anh, và cũng là lần đầu tiên tôi biết mình sẽ không bao giờ rời xa  anh.
Mùa xuân năm đó, Khánh Dương đứng trước mặt bố mẹ tôi, lễ phép bằng thứ tiếng Việt còn lơ lớ:
“Xin hai bác cho phép cháu được cưới Lâm Vi làm vợ!”
…
| Ảnh minh họa: | 
-  Nếu mình thích nhau, đơn giản em sẽ thích tất cả những gì thuộc về anh,  thích những lần ta vô tình gặp nhau trên phố, thích cách ta im lặng bước  đi bên nhau, thích anh quay sang nói với em “mưa rồi!” như ngày đầu  tiên em gặp anh. Đơn giản vậy thôi, nếu mình thích nhau… Tôi trả lời anh  nụ cười khẽ nở trên môi.
          Nếu  ta thích nhau , đơn giản anh thích em đứng nhìn anh mỗi chiều anh chơi  bóng, thích sự ngốc nghếch vụng về của em, thích được im lặng đi bên em,  thích nắm tay em mỗi lần ta lên bus vì anh không muốn lạc mất em.…         
 - Blog Radio chuyển thể từ truyện gắn của Blog Cá Rô - catlee: Cung Song Ngư ...Đơn Giản nhưng Không Đơn Điệu
 
| Ảnh minh họa: andrez | 
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét