....Thế rồi tôi cũng đợi đến ngày rước cô ấy về...nhìn thấy cô ấy tôi vui lắm, hạnh phúc vô cùng. Ngồi trên chiếc xe taxi về bến xe miền Tây tôi ôm cô ấy hôn thật nhiều. Sau khi về tôi luôn thắc mắc hỏi cô ấy về những gì cô bạn kia nói. Thực ra tôi đã biết sự thật chính là vậy, nhưng tôi chỉ muốn biết từ chính cô ấy. Nhưng cô ấy vẫn cố giấu và nói tôi phải tin cô ấy. Biết là vậy nhưng tôi không muốn gò ép cô ấy quá, tôi muốn cô ấy thoải mái để nói với tôi tất cả. Thực sự trước đó tôi đã ko ngủ được nhiều đêm, đã khóc nhiều đêm, cảm thấy đau lòng cho bản thân của mình, cứ ngỡ mọi chuyện đã tốt đẹp, ngỡ rằng tình cảm sẽ tốt đẹp, nghĩ đến cô ấy tôi càng nghẹn ngào khi nghĩ về cô ấy đã có chồng và có những 2 đứa con. Tôi thấy xót xa cho mình và cho gia đình vì những gì cô ấy đã dối gạt. Nhưng tôi đã suy nghĩ rất nhiều và khi nghĩ đến tình cảm mà cô ấy dành cho tôi tôi lại có cách nghĩ khác, đúng là cô ấy đã có những lời nói dối thực sự quá đáng và chắc gia đình tôi khó có thể nguôi giận cho được, nhưng suy cho cùng cũng chỉ vì yêu tôi và không muốn gia đình tôi không thương cô ấy nữa. Và chắc hẳn điều quan trọng nhất là cô ấy sợ tôi không thể chấp nhận được và rời xa cô ấy. Càng nghĩ tôi càng thương cô ấy nhiều hơn, cảm thấy cô ấy lẻ loi và cần tôi hơn bao giờ hết. Thế nên tôi đã sớm chấp nhận sự thật là cô ấy đã có chồng và 2 con thì tôi vẫn yêu cô ấy, vẫn trân trọng và tôn trọng cô ấy.
Và tôi đã dùng 1 cách để thử lòng cô ấy đó là tôi đòi ra nhà cô ấy chơi (lúc trước cô ấy nói cô ấy ở Đà Lạt). Nhưng rồi với vẻ bối rối và khi ra tới ngoài đó cô ấy luôn viện những lý do để ko dẫn tôi về nhà vì vốn dĩ có nhà nào của cha mẹ cô ấy ngoài đó. Thế rồi cuối cùng cô ấy cũng thẳng thắn nói cho tôi biết tất cả và còn khoe hình thằng con lớn của cô ấy cho tôi coi (1 tấm tôi con giữ trong ví của mình). Tôi là 1 con người và còn là 1 thằng con trai nữa, nên tôi vẫn có những ích kỷ của mình, khi tôi nghe thấy sự thật từ cô ấy và thấy hình con trai cô ấy, tôi nghẹn ngào đau thắt ruột, đau lòng lắm nhưng tôi vẫn cố gắng cười.
Sau những ngày ở Đà Lạt về (xem như đi đi chơi vậy!), cô ấy đi về quê cha mẹ cô ấy ở Hậu Giang (sát bên nhà thằng bạn tôi.). Nói về thằng bạn tôi, kể ra tôi cũng giận nó và chị nó, nhưng suy cho cùng đó cũng là số phận đưa đẩy, không thể trách ai cả, vả lại tôi cũng cảm thấy mãn nguyện với hạnh phúc mình đang có cho dù nó có chong gai và cay đắng đi nữa.
Sau đó ít hôm, chắc cô ấy đã kể chuyện quen tôi cho gia đình cô ấy biết nên hết người này đến người kia điện thoại chữi.Hic. Má cô ấy điện thoại bảo tôi buông tha cho cô ấy vì cô ấy có chồng con rồi…kêu tôi là con trai sao lại đi yêu đàn bà…Những ngày đó tôi luôn chịu những sự chỉ trích từ gđ cô ấy, nhưng tôi cũng chịu vì tôi nghĩ rồi mai này họ cũng sẽ hiểu và thông cảm thôi.
Gia đình tôi có tôi là con trai cả, sau này sẽ là trụ cột, gđ tôi đã thương yêu cô ấy như con dâu, đặt niềm tin vào cô ấy và đã hy vọng nhiều vào 2 chúng tôi. Khoảng thời gian ở nhà tôi có lẽ cô ấy rất hạnh phúc. Nhưng rồi tất cả đều tiêu tan khi nhà tôi biết cô ấy lừa dối. Những gì đáng nói dối cô ấy cũng nói, không đáng nói dối cô ấy cũng…nói luôn. Thế nên cha mẹ tôi thất vọng vừa gì, giận vừa gì cơ chứ! Vậy mà má cô ấy ko biết sao có số đt của mẹ tôi và đt nói chuyện nội dung đại loại là kêu mẹ tôi nói tôi đừng quen cô ấy, và dĩ nhiên có những lời nói sao ấy thì mẹ tôi mới bênh vực cho tôi nên chắc cũng đã nói những lời mà má cô ấy nghe ko vừa tai. Vì vậy mà giờ nói đến gđ tôi thì họ lại ko thích và có 1 ác cảm. Ngay từ đầu thì tôi đã bị ác cảm rồi thế thì làm sao để đi tiếp đây? Tôi chỉ nghĩ hết sức đơn giản, biến vấn đề thành đơn giản hơn, đó là tôi yêu cô ấy thật lòng, và gđ cô ấy chắc cũng thương cô ấy, nên họ rồi sẽ hiểu và thông cảm cho tôi. Dù sao mình chân thành thì rồi người khác cũng hiểu mà đúng ko?
Và rồi anh chị 2 và anh chị 4 cũng thương cho tình cảnh 2 đứa tôi. Tôi nhớ lại mà mắc cười lắm, xuống nhà anh chị 2 chơi mà chỉ cần nghe tiếng xe ngoài đâu hẻm là chị 2 sợ quýnh lên nói “bà già vô kìa.”. Tôi cũng sợ thoát tim, gom nón bảo hiểm, gom giầy chạy ra đàng sau phóng qua mương@@...trốn…Hic. Có lần bị tét cái giò cháy máu luôn. Y như trộm đạo vậy.Hì. Anh chị 4 thì cũng thương 2 đứa tôi, anh chị 4 ít nói, nhưng có vẻ để ý tôi nhiều hơn. Tôi cũng sợ làm mấy anh chị phật lòng nên cũng cố gắng, dù sao thì tôi cũng thật lòng, cốt lỏi là đó nên tôi không sợ lắm, nên ở dưới được ít lần thì tôi đã cảm thấy thoải mái và xem các anh chị như anh chị vợ thực sự rồi.
Khi tôi xuống dưới nhà các anh chị và dc nghe kể về hoàn cảnh lúc trước gia đình ba má cô ấy. Tôi càng cảm thấy yêu và thương cô ấy hơn nữa. 2 chị của cô ấy đều lấy được người mình yêu, tuy gđ cả 2 chị đều nghèo nhưng dù sao đó cũng là hạnh phúc mà tôi ao ước. Gia đình cô ấy ngoài ba má thì có 5 người: Chị 2, Chị 4, Cô ấy, Đứa em gái thứ 6 cũng đã có gđ và con, và thằng em út (con trai độc nhất và nó rất thương chị 5 của nó). Ngày xưa nhà cô ấy nghèo và bị người khác khi dễ, chỉ vì muốn gia đình khá hơn nên cô ấy hi sinh đi lấy chồng Đài Loan. Chứ hỏi thử có ai gia cảnh bình thường mà lại muốn lấy 1 người đáng tuổi cha chú mà lại còn ko có tình yêu nữa chứ. Thế mà mỗi lần nói đến thì má cô ấy lại cứ đổi thừa cô ấy “Tại nó đòi đi chứ có ai ép nó đi.”.
Cô ấy đi lấy chồng như vậy ai cũng nghĩ là hạnh phúc, vui vẻ, có được cuộc sống ấm no đầy đủ thì còn gì bằng. Thấy hàng tháng gửi tiền về thì lại càng nghĩ cuộc sống bên đó khá giả. Tôi không phủ nhận có rất nhiều cô gái lấy chồng ngoại vẫn có được cuộc sống hạnh phúc, được chồng thương yêu và vẫn lo lắng cho gia đình ở VN đầy đủ. Ở đây tôi nói về những trường hợp khác.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét