Có lẽ khi các bạn đọc tiêu đề các bạn ko hiểu ý mình nói gì, nhưng các bạn có thể ngẫm lại câu trên khi các bạn đọc xong những cảm nghĩ mà mình viết ngay sau đây. Với độ tuổi 23, mình không nghĩ những lời chia sẻ này là điều gì đó gọi là "dạy đời" cho các bạn, nhưng mình mong các bạn nên đọc nó bằng cả tâm trạng của bạn, vì tất cả những lời mình chia sẻ trong mục tâm sự đều là những gì mình trải qua và nếm được.
Bạn nghĩ bạn sống vì bản thân ư? Đó là câu hỏi mà tôi đặt cho bạn và cả chính tôi. Tôi đã từng "vô tư" đến "vô tâm", mình đã nghĩ cho bản thân mình khi cái tuổi gọi là mới lớn ấy, lúc ấy, mình vô tâm quá, ham chơi và bỏ bê việc học hành, rồi đến nhiều việc khác nữa mình cứ nghĩ việc mình làm mình chịu. Nhưng rồi thời gian trôi qua, mình đã phải trải qua nhiều chuyện, đau buồn, mất mác, mình đã suy nghĩ rất nhiều về cuộc sống và bản thân. Và rồi mình biết rằng, từ lúc mình sinh ra cho đến mất đi, vẫn ko bao giờ sống vì bản thân được dù muốn hay không. Từ lúc mình sinh ra và bắt đầu lớn lên, mình là niềm hạnh phúc của cha mẹ, và của những ai quan tâm mình... Rồi lớn lên, đi học đi hành, đi làm, cợ vợ chồng,... tất cả những quá trình đó đều có người quan tâm lo lắng mình, nhất là người thân.
Mình lo làm việc quá sức để ngã bệnh, bệnh là bệnh của mình, thế mà phải làm cho người khác lo lắng có khi lo lắng cho bạn quá họ đâm ra bệnh luôn ko chừng. Thế nên việc giữ gìn sức khỏe là "cho người khác" chứ ko phải cho mình. Bước ra tất đường, người nhà đều sợ việc xe cộ, rồi việc học hành đi làm,... tất cả những thành công hay thất bại họ đều dõi theo mình. Nói chung trong cuộc sống, những việc mình nghĩ mình làm cho bản thân mình, nhưng thực ra mình đã làm điều đó "cho người khác".
Nhưng ko phải nói "cho người khác" là mình "chơi" theo kiểu "hợp tác xã" đâu nhé. Nói vậy để bạn có thể hiểu và nhìn nhận trách nhiệm của bạn, trách nhiệm cá nhân trong cộng đồng. Thế nên, ko muốn người thân phải lo lắng về sức khỏe của mình, mình nên cố gắng giữ gìn sức khỏe. Muốn người thân ko phải lo lắng và tin tưởng thì mình bước ra đường phải cẩn thận, xe cộ, tránh các tệ nạn và tránh tham gia vào những điều vô ích. Đừng nên chọn lối sống buông thả ngay cả khi gia đình bạn ko có điều kiện quan tâm bạn. Việc này mình gặp nhiều trường hợp, tất cả đều đổ lỗi cho cha mẹ ko quan tâm, nhưng thực chất họ lo lắng về việc vật chất thì mình nên cố gắng học hành và làm việc. Họ làm của cải và vật chất nhiều, dư dã cho bạn, thì việc ít tiếp xúc và ít quan tâm bạn là chuyện bình thường, đó là đòi hỏi của công việc. Bạn phải nghĩ là họ đã cố gắng để xây dựng tương lai cho bạn, để bạn có điều kiện học tốt họ đã làm việc vất vả và mất sức khỏe. Chỉ cần bạn nghĩ vậy thôi, những chuyện khác bạn nên ít nghĩ thì tốt, vì rất nhiều gia đình cũng lắm chuyện lục đục khiến bạn phải khổ trong tinh thần, từ đó buông thả. Nhưng bạn nên vượt qua chính mình, vượt qua những điều đó để tốt hơn, vừa sống cho mình, vừa làm cho họ nhận ra những gì họ đã sai, họ đã mất. Chứ mình cũng đâm ra buông thả, thì khi họ nhìn mình như vậy, họ càng chán nản và chẳng thiết một gia đình như thế. Thế nên, bản thân mình là sự ảnh hưởng lớn trong cộng đồng. Ai cũng vậy, xã hội như một khối vậy, gồm nhiều phân tử con người, ảnh hưởng qua lại. Để làm người xấu rất dễ, nhưng muốn làm người tốt và có ích thì rất khó, mình mà vượt qua được sự ích kỷ của bản thân, vượt qua được những cám dỗ, vượt qua được chính bạn, thì bạn sẽ tốt, thành công, lúc đó bạn sẽ thấy cái quá khứ của mình thật tồi tệ, và bạn ước gì bạn có thể có ý nghĩ tốt ngay từ đầu.
Thế nên, tại sao mình phải hối hận? Mà ngay từ lúc này mình không sống tốt, đọc sách nhiều, xem gương người tốt nhiều, bạn có thể nhận ra điều gì đúng điều gì sai, điều nào tốt điều nào xấu mà đúng ko? Đừng đổ thừa hoàn cảnh, đừng đổ thừa vào gì cả mà hãy nhìn lại mình, hãy sống tốt từng ngày rồi bạn sẽ thành công.
Bạn ko phải sống cho bạn đâu, mà sống vì tất cả những người quan tâm bạn. Thế nên bạn phải sống thật tốt!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét