Nói về cuộc sống, mình không thể nào có thể nói hết hoặc hình dung nó một cách nhất định được. Nó cũng giống như tình yêu vậy, mỗi người mỗi cảm nhận, mỗi người có một định nghĩa, không ai là giống ai cả. Thế nên Cuộc sống là một chuổi biến hóa vô thường... nhất là trong thời đại hiện nay, một thế giới có đầy rẩy những thứ gọi là "tiến bộ" để rồi điều đó lại có một tác dụng phụ trong thế giới con người. Ở đây, mình chỉ nói về Sống & Chết.
Khi nào ta sống và khi nào ta chết? Ta sống theo nghĩa đen thì khi ta mới vừa lọt lòng mẹ và oe...oe tiếng khóc chào đời. Rồi... khi nào ta chết?... Không biết được, có khi ta "chưa sống" thì "đã chết"...đó là những thai nhi chưa được ra đời, có khi ta "mới vừa sống" thì "đã chết"...đó là những em bé mới sinh ra... Rồi khi ta bắt đầu lớn lên...ta ko biết được khi nào ta sẽ chết. Tại sao tôi lại nói ra Sống và Chết? Hai từ này nghe lộ quá, nghe ớn gai óc quá. Nhưng chính vì thế, mới cảm nhận được sự sợ hãi, mới làm ta hình dung ra được sự chết và cái sống nó ra sao.
Tại sao có những người bất chấp mạng sống để làm những việc vô ích, để rồi chết cũng vô ích...chẳng hạn như mấy thèng đua xe, tập bè tập bạn, ăn nhậu rồi chết ở xó xỉn nào đó. Lại có những người chết theo tín ngưỡng, theo một điều gì do mà tôi ko biết nữa, rồi họ liều chết vì lý tưởng, đối với họ cái chết đó là quang vinh, nhưng đối với người khác đó là một sự ô nhục và đi ngược lại loài người,... đó là khủng bố. Không có cái gì đúng hoàn toàn hoặc sai hoàn toàn trong cái thế giới này cả, nhưng biết điều đúng, biết điều sai thì con người vẫn có thể biết được, tuy nhiên, không phải ai cũng nghĩ đúng - nói đúng và sẽ làm đúng. Sự chi phối của của xã hội, của hoàn cảnh thúc đẩy ý nghĩ và sự nhận thức của họ lệch đi, không còn như lúc đầu. Nhưng những ai tâm niệm và có ý chí vững vàng sẽ không bị đỗ ngã vì hoàn cảnh. Đó là hiển nhiên, một tấm gương tiêu biểu đó là Bác Hồ.
Có lẽ bạn cho tôi đang lạc đề, nhưng thưa bạn, ko đâu, cứ nghe tiếp nhe. Tuy là dòng cảm nghĩ của cá nhân tôi, nhưng tôi chắc, ko lạc đề đâu. Bên cạnh một vĩ nhân, một hiền triết, một bậc thánh nhân, ngay cả các đấng tối cao như Đức Chúa Jesue, Phật Như Lai, Quan Âm,... tất cả... đều tồn tại một mặt nào đó, những sự việc nào đó... mà cái đó chúng ta cho đó là khiếm khuyết, chỉ cần một việc nhỏ nhặt sai lầm, thì ta đã ko là một người hoàn thiện, hoàn hảo được rồi. Bạn thử lấy giấy ra, rồi dùng bút mực chấm 1 dấu chấm nhỏ trên đó và bạn nghĩ nó là 1 dấu chấm cố định. Ko đâu bạn àh, nó ko cố định, so với cái bàn nơi bạn viết thì có lẽ nó ko dịch chuyển, nhưng ẩn sâu trong nó là những vật chất phân tử nhỏ li ti đang chuyển động, to lớn hơn, nó đang cùng bạn, cũng cả trái đất quay quanh mặt trời, thế phải chăng nó đã thực sự đứng im? Bản tính con người cũng vậy, tất cả tính cách đều bị chi phối ngay từ lúc nhỏ, rồi ta hình thành tâm niệm, rồi thế giới quan cho bản thân. Tất cả tạo thành tính cách và phẩm chất của người đó. Nói một người, nhìn nhận một người về một khía cạnh là tốt hết trong khía cạnh đó, thì có lẽ bạn sai lầm, vì chính người đó cũng có những sai lầm. Ko ai muốn mình sai lầm khi mình đã ngộ ra được những điều đó là sai lầm, nhưng ko phải muốn là được, vì chúng ta sống không phải vì mình. Ở đây tôi chỉ nói về loài người, ko nói về các đấng tối cao quyền uy ở cỏi nào khác ngoài trần gian, vì tôi và bạn đang sống ở đây, thế giới trần tục. Vì ko sống vì chính bản thân mình được, nên dù họ muốn hay ko thì vẫn sẽ bị chi phối, bị ảnh hưởng và sẽ gây ra sai lầm khi sai lầm đó đã "chính mùi". Và dĩ nhiên, ta sẽ ko xem người đó là tốt hoàn toàn được, chỉ cần nhìn về một khía cạnh thôi, ko nói đâu xa, ko nói quá nhiều.
Nhưng con người đã biến sự tương đối của tuyệt đối thành sự tuyệt đối hoàn toàn, điều này vẫn có thể chấp nhận, vì sẽ ko bao giờ có sự tuyệt đối, thế nên ta cần phải đặt một điểm mốc, và điểm mốc đó gần với sự tuyệt đối nhất. Đã sống thì phải có mục đích, làm toán thì phải có đáp áp đúng(tuy thực sự ko như vậy), thế nên con người vẫn cho đó là một điểm móc, là cái đích để vươn tới. Cái hay của loài người cũng là chổ này, chính vì thế mà thế giới ko ngừng phát triển vì luôn có những mục đích, luôn có những cái mốc. Tôi ko nói vấn đề này nhiều, bạn có thể nhìn xung quanh bạn và sẽ rõ.
Trở lại với vấn đề trên, ta đang nói về Bác Hồ kính yêu, Việt Nam ta, àh ko, nói vậy thì riêng quá, nói về tất cả luôn thì sẽ bao quát hơn. Ai cũng muốn nói điều tốt về mình, dĩ nhiên có thể bộc bạch điều xấu, khuyết điểm, nhưng hạn chế và sẽ ko thoải mái bằng khi ta nói về ưu điểm. Bác Hồ, là tấm gương rất rất tốt, theo tôi là vậy, nhưng ta chỉ biết về những việc làm cao cả của Bác cho VN ta thôi, chứ có ai nói đến những sai lầm của Bác ko? tôi chắc chắn rằng hẵn Bác cũng sẽ có những sai lầm, nhưng những sai lầm vẫn có những sai lầm tốt*, tuy nhiên cũng sẽ có sai lầm là sai lầm mà ta cần gì quan tâm đến những sai lầm đó? nó quá nhỏ so với những gì Bác đã cống hiến cho tổ quốc. Nhưng chắc chắn và tiềm ẩn vẫn là sai lầm!
Thế bạn có hỏi tôi tại sao tôi lại đưa gương Bác ra để nói về vấn đề mà ta thảo luân ko? chắc hẳn bạn sẽ chán nếu bạn ko ngẫm những gì tôi viết.
Có rất nhiều tấm gương ở VN cũng như trên TG, tuy nhiên tôi chỉ giới hạn và để bài viết này ai cũng có thể hiểu và biết. Chắc hẳn ai cũng biết về Bác và tấm gương của Bác rồi, đúng ko?
Thế tôi hỏi bạn, bạn đã được như Bác chưa? hỏi câu này hơi xàm, nhưng tôi đã nêu Bác là tấm gương thì hẳn ai cũng "noi theo". Lúc này gương Bác như là một cái mốc, một cái đích cho ta vươn tới. Thế nên bạn cứ tưởng tượng từ lúc bạn bắt đầu có ý thức noi gương Bác đến lúc bạn dc như Bác là 1 cây thẳng hàng từ gốc lên ngọn. Như một cái cây, thì nó cũng sẽ tỏa ra nhiều cành nhánh, chặn đường mà bạn hướng tới đích cũng vậy, sẽ ko bao giờ thẳng tắp như bạn mong muốn. Rồi sao? Bạn có thể 1 lần vấp vẫn đứng dậy dc, lần 2 lần 3,... bạn có chắc rằng bạn đủ nghị lực, thời gian và cả sự sống để bạn sửa sai lầm và đi đúng ko? Tôi dám chắc bạn ko thể chắc được, vì những gì xảy ra trên chặn đường đó, dường như là số phận, bạn biết trước tương lai sao? ko thể nào, đừng có phiêu lưu với những lời thuộc về "chắc chắn". Lúc bạn bắt đầu thì bạn nhìn đoạn đường thẳng tắp. Nhưng giờ bạn nhìn lại đi? đã được 1/2 đoạn đường đâu? Mà sau lưng toàn là rẽ nhánh là những cái hố, là những gai chông... Ko ai cũng có thể đến được cái đích đó khi ko có nghị lực, ý chí. Dĩ nhiên phải là hướng tốt. Đừng nên phấn đấu theo hướng sai. Bạn sẽ bị đào thải thôi.
Thế việc đó ảnh hưởng gì đến Sống & Chết? ảnh hưởng chứ bạn! bây giờ tôi nói về sống theo thực sự là sống, ko phải nghĩa đen đâu. Sống là phải sống tốt... Chết là phải vinh quang và để lại tiếng thơm để lại ý nghĩ tốt trong lòng người khác. Bạn có thể sẽ ko như Bác hay các bậc tiền bối trước, để lại tiếng vang vang dội, nhưng chí ít, bạn hãy để lại trong lòng người thân, bè bạn, những người quan tâm bạn một cái gì đó tốt đẹp mà họ tự hào, mãi tự hào,...khi bạn đã Chết!...
Bạn chẳng thể biết mình sẽ Chết khi nào. Chính vì vậy hãy hạn chế nó, ví dụ nhe: xe cộ ngày càng đông, ko nên vì những lời khiêu khích của bạn bè mà đua...Chết...Chả để lại gì cho cha mẹ, còn mang tiếng NGU. Sẽ chẳng ai nhớ đến bạn nữa. Rồi việc tiếp xúc với môi trường xã hội, phải biết cân nhắc, chổ ăn nhậu, chổ chơi bời, chổ có nhiều thành phần xấu,... Tất cả đều phải hạn chế. Và một điều rất quan trọng, đó là cách cư xử và lời nói của bạn.... Bạn có thể biết được những điều đó, nhưng có thể trên đường bạn vẫn vặn tay gaz phóng nhanh, vẫn tham gia nhiều vào những cuộc chơi,... Tôi khuyên bạn, muốn hạn chế thì bạn nên nghĩ về cái viễn cảnh sẽ xảy ra, vã hãy nghĩ điều tồi tệ nhất mà việc bạn làm sẽ gây nên. Dĩ nhiên bạn sẽ sợ và sẽ tránh hoặc hạn chế. Còn bạn là kẻ liều mạng thì tôi ko nói
Cuộc sống vô thường nên tất cả những gì xung quanh đều vô thường, và nếu vậy thì tất cả đều ko bao giờ đi theo quy luật và theo ý chủ quan của cá nhân ai cả, nếu có, cũng sẽ ko bao giờ tuyệt đối!
Thế nên, ta sống phải uyển chuyển, ý thức dc sự ảnh hưởng của bản thân đến với người khác, câu "luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu" hay và có ích đấy. Cuộc sống mà, biết đâu mai mình "die xu" thì sao. Thế nên, hãy sống tốt để còn để lại tiếng thơm. Bạn nên nhớ, dù sống hay chết thì bạn cũng sống hay chết vì người khác.
Có những lúc khi ta mất đi cái gì đó thì ta mới có thể nhận ra được nhiều điều trong cuộc sống. Nhưng ko phải nhất thiết phải mất đi hay vấp ngã thì mới nhận ra, thế nên bạn hãy cố gắng tránh dc cái nào hay cái đó. Hãy sống tốt bạn nhé.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét