Cuộc sống vồn vả làm cho tôi chết ngạt, chả một lúc nào mà tôi thực sự cảm thấy thảnh thơi trong đầu óc. Tại sao thượng đế sinh ra con người và tạo cho con người có một bộ óc, tại sao phải cho nó dồn nén bao nhiêu là thứ trong đó mà không có một sự giải phóng nào bớt đi chút ít... Có lẽ tôi chỉ là 1 trong số hàng tỷ tỷ người như vậy, cứ phải dồn nén để rồi tôi trở nên ngu ngơ một cách kỳ lạ, dường như tôi đã trở nên lạnh cảm với mọi thứ xung quanh, hay đó là một biểu hiện của bộ não...nó ko muốn tiếp nhận nữa chăng?
Tôi thực sự stress, chưa đến mức độ uẩn trí và điên dại, nhưng tôi nghĩ nếu thực sự tôi ko tìm thấy được cách giải phóng nó thì cái đích cuối cùng của tôi cũng là 1 kẻ rồ dại mà thôi. Tôi thực sự chẳng hiểu tôi đang làm gì, ko lẽ tất cả chỉ là một chu kỳ vật vờ của 1 ngày, rồi 1 tháng, 1 năm... để rồi tiếp tục vòng lẫn quẫn đó đến suốt đời sao? Tôi ko thay đổi được điều gì cho bản thân và cho những người xung quanh, chí ít là đối với những người mà tôi quan tâm. Tôi ko thể, tôi cảm thấy bất lực, và tôi cảm thấy dường như tôi lại là nguyên nhân cho tất cả mọi chuyện, chính tôi là nguyên nhân mà tất cả trở nên 1 đồng đổ nát. Tôi thực sự cảm thấy đau lòng và cảm thấy bất lực.
Tôi đã làm ra nhiều chuyện mà tôi nghĩ tôi là 1 thằng mất dạy, 1 kẻ trời tru đất diệt...Tôi ko muốn phủ nhận hay là tự biện hộ, nhưng tôi cảm thấy trong lòng ngập tràn những thứ cảm giác tồi tệ, tôi muốn xả hết hoặc chỉ 1 phần thôi cũng được.
Tôi đã chữi cha tôi, đã quát mắng ông ấy, đã đuổi ông ấy ra khỏi nhà, thậm chí còn muốn đánh ổng cho ổng nhìn nhận thấy mọi điều ông ấy làm. Tôi thực sự quá sức để có thể chịu đựng tất cả những điều mà tôi nhìn thấy, thực sự tôi ko hiểu hơn 20 năm nay mẹ tôi phải chịu đựng như thế nào nữa, thực sự ko thể hiểu được làm sao mẹ tôi có thể. Tôi rất giận cha, thực sự giận vì cha ko bao giờ cho tôi được một cái cảm giác ấm cúng của một gia đình, tôi biết gia đình đã trở nên 1 điều sa sỉ với tôi, tôi chỉ cố gắng tìm lý do, 1 sự hạnh phúc thoáng qua mà tôi cảm thấy như được nếm 1 giọt nước giữa sa mạc...Cố gắng hy vọng về 1 điều tốt đẹp, hy vọng 1 sự thay đổi,...để gia đình tôi lại là 1 gia đình như bao gia đình hp khác. Nhưng rồi tôi cứ phải thất vọng nặng nề, và những bất ngờ đến đau lòng khi cha tôi ko bao giờ biết đó là điều sai trái, ko bao giờ nghĩ ông ấy đã đi xa khỏi hình tượng một người cha trong tôi... Cha tôi luôn là một người khỏa lắp, ông chỉ cảm thấy thanh cao và tự cho mình là hơn tất cả, ông ấy không nghĩ hay cố tình không nghĩ về cảm giác của anh em tôi và của mẹ tôi. Tôi thật ko hiểu được những gì cha tôi nghĩ... Có những thứ gọi là giới hạn nhưng tại sao cha tôi vẫn chưa nhìn được điều đó?
Có lẽ cha tôi nói đúng, cái gia đình này có lỗi với ông ấy nhiều, tôi và em tôi làm ông ấy thất vọng, mẹ tôi thì chỉ biết lo lắng công việc và nội trợ gia đình, chỉ biết chịu đựng,...Ko thể cho ông ấy được những cảm giác của một gia đình thật sự. Có lẽ người xưa nói đúng, cái gì cũ rồi thì sẽ ko còn hứng thú nữa. Mẹ tôi, tôi và em tôi, bao nhiêu là người ao ước dc như vậy còn ko có, ông ấy thì chê bai đủ điều,... Có lẽ đối với cha tôi sẽ ko bao giờ có 1 thứ gì gọi là giới hạn và điểm dừng. Ví như sau này cha tôi có thể rời bỏ gia đình và có 1 gia đình mới thì có lẽ ông ấy cũng sẽ vẫn vậy. Luôn tìm 1 thứ gì gọi là hoàn hảo tuyệt đối, ko bao giờ thấy và nghĩ là cần 1 thứ gì tương đối....
Tôi ko như vậy, nhiều những sai lầm và thất bại trên đường đời, ai ko vậy? Nhưng tôi biết tôi sai và tôi sẽ tốt hơn. Đối với tôi, một hạnh phúc nhỏ với một mái ấm gia đình, trong đó cả nhà thương yêu nhau và vì nhau thì đã là hạnh phúc rồi, tất cả những thứ phù du khác mãi mãi sẽ ko bao giờ thay thế được điều gì. Tôi ko thể lấy và yêu 1 người thích đổi mới, ko hạnh phúc với tôi,...tôi cảm thấy ko an toàn cho tình yêu như vậy, thế nên kết thúc sớm đó là 1 điều cần thiết. Nhưng đâu có ai hiểu điều tôi nghĩ là gì, người thì bảo tôi như cha tôi, người thì bảo tôi vì tiền,...Tôi ko trách họ, vì họ chẳng biết j về tôi cả. Mẹ tôi, em tôi, người mà tôi yêu và yêu tôi hiểu, thế là đủ...Và đó là tất cả.
Có lẽ tôi hơi say, và tôi đã có nhiều lời lẽ ko đúng, cũng như tôi làm những điều mất dạy như vậy, ai cũng sẽ cười vào mặt tôi và gd tôi, tôi đã gây ra điều đó. Tôi cảm thấy rất tệ, đáng lẽ tôi ko nên làm như vậy, nhưng tôi đã ko kềm chế được, như một cái van nước được tháo bỏ ra, cứ mặc sức mà ào ạc ùa ra,...Từ trước giờ tôi ko hề nói chuyện với cha tôi, tôi luôn hy vọng và kềm chế, đôi khi tôi còn lớn tiếng với mẹ vì mẹ hay cằn nhằn. Nhưng hết lần này đến lần khác tôi phải thất vọng và những chuyện mà cha tôi gây nên làm tôi vô cùng sửng sốt. Tôi ko hiểu được ông nghĩ gì nữa. Đó ko phải tình yêu, ko phải là 1 sự vụng trộm,...đó là thói quen của cha tôi. Cái nghiệp mà ông sẽ phải mang đến cuối đời.
Dù thế nào đi nữa, cha tôi vẫn là cha tôi, tôi ko thể phủ nhận là cha rất thương anh em tôi, nhưng tinh thần chúng tôi đã ko còn được như vậy, chúng tôi còn trẻ mà phải mang tư tưởng như những người lớn tuổi. Thật ko đáng tí nào. Mẹ tôi phải chịu bao nhiêu là khổ cực trong cuộc sống, lại phải chịu đựng giày vò tình cảm như vậy. Suốt 26 năm trời cha tôi chắc chắn ko cho mẹ được một ngày hạnh phúc trọn vẹn. Tôi chưa hề thấy cha tôi tỏ ra romance với mẹ dù chỉ 1 lần.
Càng thấy mẹ khổ tôi càng cảm thấy tồi tệ, cảm thấy mình bất lực, có lẽ tôi sẽ không bao giờ có được một gia đình vui vẻ. Vì cuộc sống mưu sinh, vì người thân, mẹ tôi đã phải chịu quá nhiều hy sinh mất mác, có lẽ mãi mãi tôi vẫn ko bao giờ đền đáp được. Tôi sẽ yêu thương vợ con tôi, tôi sẽ ko làm họ phải đau khổ như mẹ phải đau khổ vì cha tôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét