Khi anh ngồi viết những dòng chữ này cũng là lúc mà anh thật sự và vĩnh viễn mất em. Anh chẳng biết vì sao nữa ? Không biết, đó là lỗi của anh, của em hay của hai. Nhưng anh chỉ tiếc, tình yêu giữa chúng ta nó quá ngắn ngủi. Để anh phải đặt câu hỏi một lần nữa: Tại sao lại thế ?
Nhiều lúc nghĩ lại, anh thầm trách mình sao quá vội vàng ? Sao tự đánh mất bản lĩnh của chính mình ? Vì sao mình quá đi đến kết luận mà không hề suy nghĩ cho thật kỹ lưỡng ? Nhưng anh cũng trách em. Sao em chẳng nói ra một câu thanh minh ? Em không cho anh một điểm tựa để đáng cho anh tin tưởng vào tình yêu mà em dành cho anh ? Nếu em yêu anh thật lòng sao em phải dối lừa bản thân không giám nói ra ? Hay em sợ một điều gì đó ? Hay em chưa tin tưởng anh ? Hay tình yêu mà anh dành cho em chưa đủ ? Hay em nghĩ tình yêu của anh là dối trá ? Là tình yêu sét đánh ?... Tại sao em phải để cho anh đặt ra hàng trăm, hàng nghìn câu hỏi mà không nhận được từ em một câu trả lời ? Vì sao ? Vì em không yêu anh hay vì em không giám đối diện với sự thật ? Hay em cần thời gian để chứng mình cho tình yêu của anh ? Câu hỏi quá nhiều không em ? Nhiều lắm, rất nhiều là đằng khác. Nhưng em có biết rằng, từng đó câu hỏi chỉ cần một câu trả lời của em là đủ không ? Anh đã cho em bao nhiêu cơ hội và dành thời gian cho em mà anh biết không phải là nhiều, nhưng chẳng nhẽ không đủ để em tìm câu trả lời ? Nếu những điều anh nói trong đêm cuối cùng đó, em cho là sai sao em chẳng nói ? Sao em vẫn cho đó là một trò đùa ? Thật sự, anh chẳng hiểu được trong em, em đang nghĩ cái gì ? Nghĩ về anh như thế nào ? Nhưng em luôn luôn tin một điều rằng, tình yêu mà anh dành cho em là thật - một - tình - yêu - thật - nhất - trên - thế - gian - này ! Trong đó không hề có sự lừa dối và tình yêu lợi dụng.
Anh xin lỗi - câu nói muộn màng - nhưng thật sự anh không hề muốn áp đặt em một điều gì cả. Anh đã nói ra tất cả. Từng đó thời gian, từng đó lời anh đã nói thế mà em vẫn nghĩ nó chẳng đáng quan tâm sao ? Em quá thơ ngây ? Hay vì em còn chưa bao giờ nghĩ tới ? Hay em muốn xem đó như một trò chơi trong tình yêu ? Anh biết, em chưa đủ (một cái gì đó) để nhận ra tình yêu của anh là thật hay là dối. Nhưng ít ra, em cũng phải cho anh một cái gì đó để anh đặt niềm tin nơi em, phải không ?
Bây giờ, dù anh có nói gì đi nữa, có thanh minh, giải thích bao nhiêu thì cũng đâu cứu vớt được phải không em ? Vì anh nghĩ, em đã đánh mất niềm tin vào bản thân anh rồi. Anh không buồn vì điều đó, mà anh chỉ trách mình quá vội, trách em sao chẳng nói cho anh hiều. Mà em đánh câm - nín để chấp nhận. Để cuối cùng, em phải thốt ra một câu nói mà anh không hề mong muốn: ĐIỀU EM MUỐN NÓI CŨNG NHƯ CỦA ANH. Anh cảm thấy thất vọng vì câu trả lời đó.
Ngồi nghĩ lại, đọc lại những dòng tin nhắn của em, anh mới thấm thía rằng: ANH QUÁ VỘI VÀNG. NHƯNG ĐÃ QUÁ MUỘN. Nhưng anh vẫn muốn, muốn một cơ hội cuối cùng: CHO ANH LÀM LẠI TỪ ĐẦU.
Nhiều lúc nghĩ lại, anh thầm trách mình sao quá vội vàng ? Sao tự đánh mất bản lĩnh của chính mình ? Vì sao mình quá đi đến kết luận mà không hề suy nghĩ cho thật kỹ lưỡng ? Nhưng anh cũng trách em. Sao em chẳng nói ra một câu thanh minh ? Em không cho anh một điểm tựa để đáng cho anh tin tưởng vào tình yêu mà em dành cho anh ? Nếu em yêu anh thật lòng sao em phải dối lừa bản thân không giám nói ra ? Hay em sợ một điều gì đó ? Hay em chưa tin tưởng anh ? Hay tình yêu mà anh dành cho em chưa đủ ? Hay em nghĩ tình yêu của anh là dối trá ? Là tình yêu sét đánh ?... Tại sao em phải để cho anh đặt ra hàng trăm, hàng nghìn câu hỏi mà không nhận được từ em một câu trả lời ? Vì sao ? Vì em không yêu anh hay vì em không giám đối diện với sự thật ? Hay em cần thời gian để chứng mình cho tình yêu của anh ? Câu hỏi quá nhiều không em ? Nhiều lắm, rất nhiều là đằng khác. Nhưng em có biết rằng, từng đó câu hỏi chỉ cần một câu trả lời của em là đủ không ? Anh đã cho em bao nhiêu cơ hội và dành thời gian cho em mà anh biết không phải là nhiều, nhưng chẳng nhẽ không đủ để em tìm câu trả lời ? Nếu những điều anh nói trong đêm cuối cùng đó, em cho là sai sao em chẳng nói ? Sao em vẫn cho đó là một trò đùa ? Thật sự, anh chẳng hiểu được trong em, em đang nghĩ cái gì ? Nghĩ về anh như thế nào ? Nhưng em luôn luôn tin một điều rằng, tình yêu mà anh dành cho em là thật - một - tình - yêu - thật - nhất - trên - thế - gian - này ! Trong đó không hề có sự lừa dối và tình yêu lợi dụng.
Anh xin lỗi - câu nói muộn màng - nhưng thật sự anh không hề muốn áp đặt em một điều gì cả. Anh đã nói ra tất cả. Từng đó thời gian, từng đó lời anh đã nói thế mà em vẫn nghĩ nó chẳng đáng quan tâm sao ? Em quá thơ ngây ? Hay vì em còn chưa bao giờ nghĩ tới ? Hay em muốn xem đó như một trò chơi trong tình yêu ? Anh biết, em chưa đủ (một cái gì đó) để nhận ra tình yêu của anh là thật hay là dối. Nhưng ít ra, em cũng phải cho anh một cái gì đó để anh đặt niềm tin nơi em, phải không ?
Bây giờ, dù anh có nói gì đi nữa, có thanh minh, giải thích bao nhiêu thì cũng đâu cứu vớt được phải không em ? Vì anh nghĩ, em đã đánh mất niềm tin vào bản thân anh rồi. Anh không buồn vì điều đó, mà anh chỉ trách mình quá vội, trách em sao chẳng nói cho anh hiều. Mà em đánh câm - nín để chấp nhận. Để cuối cùng, em phải thốt ra một câu nói mà anh không hề mong muốn: ĐIỀU EM MUỐN NÓI CŨNG NHƯ CỦA ANH. Anh cảm thấy thất vọng vì câu trả lời đó.
Ngồi nghĩ lại, đọc lại những dòng tin nhắn của em, anh mới thấm thía rằng: ANH QUÁ VỘI VÀNG. NHƯNG ĐÃ QUÁ MUỘN. Nhưng anh vẫn muốn, muốn một cơ hội cuối cùng: CHO ANH LÀM LẠI TỪ ĐẦU.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét