Em yêu dấu, đã biêt bao nhiêu đêm anh thầm mơ về bóng dáng em, đã biết bao nhiêu đêm anh mong sẽ được nhìn thấy ánh mắt , nụ cười của em . Anh biết , tất cả đã trôi qua rồi phải không em, người ta phải sống với những gì hiện tại chứ đừng sống với kỷ niệm, nhưng anh không thể . Anh đã cố gắng, cố gắng quên em đi, cố gắng hoà mình vào dòng chảy không ngừng của cuộc sống, nhưng anh không thể . Anh tự nhủ lòng mình, đã bao giờ anh quên được em chưa, dù rằng điều đó là mơ ước cuối cùng của em trước khi nhắm mắt , nhưng câu trả lời vẫn như vậy . Tha lỗi cho anh nhé, anh không thể , ngàn lần không thể . Vẫn biết cuộc chia ly nào rồi cũng nguôi ngoai, vẫn biết tình yêu nào rồi cũng phôi pha theo thời gian, nhưng anh là như vậy đó . Anh như con dã tràng cứ mải miết xe cát, xe cát để mong 1 ngày lấp được biển đông, nhưng có bao giờ nó làm biển đông khô cạn được đâu . Và cứ mải miết, mải miết để rồi anh trở thành con người của những kỷ niệm . Có biết bao nhiêu người nói rằng anh không nên mềm yếu như vậy, và cũng lại rất nhiều người nói anh quá cứng đầu, mâu thuẫn quá phải không em ?
Có một lần nào đó, trên đường anh bắt gặp một ánh mắt giống ánh mắt của em, để rồi đêm về anh khó quên, nhưng đó chỉ là sự chắp vá . Anh ao ước, anh khát khao rằng anh sẽ yêu được một người, dù chỉ bằng một nửa tình yêu anh dành cho em, nhưng anh không thể lừa dối bản thân anh, lừa dối người ta .
Con dã tràng vẫn mải mê xe cát, anh cứ mãi đắm chìm trong kỷ niệm . Hãy để kỷ niệm ngủ yên phải không em, có nhiều đêm, anh nằm mơ thấy mình biến thành một con ngựa đỏ, em cũng biết anh bị mắc 1 bệnh không thể phân biệt được màu mà . Vậy mà trong giấc mơ anh lại biết rằng đó là con ngựa màu đỏ, an cứ chạy mãi chạy mãi trong 1 hoang mạc lạnh lùng và rồi gục ngã khi chỉ cách ánh bình minh vài bước . Có lẽ anh kiệt sức rồi em yêu, anh không thể cứ vùi đầu vào công việc để mong quên được em, anh không thể . Anh may mắn lắm, trong cuộc đời anh có quá nhiều cơ hội để cho anh vươn lên . Nhưng tất cả những cơ hội đó anh đều nắm bắt, chỉ có cơ hội lớn nhất cuộc đời anh , anh lại không biết nắm bắt . tại sao khi em ra đi anh lại không tìm em ? Anh ích kỷ một cách tầm thường, để rồi anh mới biết em trốn tránh anh vì em không muốn anh nhìn thấy em tong tình trạng bệnh tật . Anh chỉ có thể đứng nhìn em qua cửa kính mà không thể nói gì với em lần cuối
Mà thôi em ơi , kỷ niệm mãi chỉ là kỷ niệm, có thương tiếc thì cũng không thể níu kéo được gì . Anh hứa với em, đây sẽ là lần cuối cùng anh khóc, anh sẽ không bao giờ khóc vì em, bởi vì em cũng đâu có muốn nhìn thấy anh rơi lệ . Nước mắt nuốt ngược vào trong .
Anh sẽ để kỷ niệm ngủ yên, và em cũng ngủ yên đi nhé,vĩnh biệt em yêu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét