Thứ Ba, 18 tháng 1, 2011

Tôi đã cố tìm một tình yêu.

Nhiều khi cũng không hiểu mình ra sao nữa, có nhiều thật nhiều cảm xúc đan xen khiến mình cảm thấy  trong lòng rất khó chịu. Những lúc như thế lại cảm thấy mệt mỏi và thấy chán vô cùng. Chẳng muốn làm gì cả ngoại trừ việc ngồi suốt bên chiếc máy tính, cho qua đi thời gian, cho qua đi những muộn phiền và quên đi những suy nghĩ làm mình cảm thấy buồn đó.

Và cũng có lúc lại cảm thấy bản thân mình quá tệ, mà thực sự là tệ, không lẽ sống chỉ vì nghĩ đến những thứ tình cảm tình yêu hoài? Còn có rất nhiều thứ phải làm cơ mà. Nhưng có lẽ mình ko được như những kẻ khác, mình ko thể ko nghĩ đến, ko thể ko đau lòng và buồn nhiều vì có quá nhiều thứ làm mình cảm thấy lẻ loi, có quá nhiều thứ ập đến làm mình cảm thấy bế tắt.

Hì, nhưng có phải đây là lần đầu mình như vậy đâu, rất nhiều lần rồi mà, cũng đâu làm mình chết đi đâu được, mình vẫn sống đấy thôi, vẫn vui vẻ, vẫn tìm kiếm thứ gì đó, lẫn quẩn, u uất, rồi mai này mình lại vướn phải bế tắt, rồi lại trở ra,... cứ thế... cứ thế... y như rằng một chu kỳ hay là một vòng định mệnh vậy. Không biết khi nào mới chấm dứt, à. mà chắc là ko bao giờ đâu.

Ngẫm nghĩ lại thấy mình tệ quá, nhiều khi cảm thấy dư thừa vậy. Một miếng vỏ quýt vứt đi còn có thể phơi khô làm 1 vị thuốc. Còn mình thì sao nhỉ? Ko gì ngoài cái tài lẫn quẩn bên cái máy tính. Giúp đở ai? Hay lẫn quẩn với đống website, đống linh tinh kiếm $ trên mạng, rồi xem tí phim, chơi tí game,... thật nhàm chán. Nhưng ko vậy thì mình làm j đây? thực sự mình cũng chẳng muốn nhìn về bên ngoài thế giới ra sao làm j. Càng nhìn có lẽ mình sẽ cảm thấy hổ thẹn và cảm thấy bùn nhiều hơn thôi, rồi mình sẽ chẳng phải là mình nữa...khó lắm.

Tình yêu quả là khó...đủ bề cả. Lúc chưa có thì mong, thèm, khao khát...Khi cô đơn, đi dạo ngoài đường 1 mình mà cảm thấy buồn ghê, ai ai cũng có người bên cạnh, thủ thỉ, chia sẻ,... còn mình thì lẻ loi 1 mình, nhiều lúc chạy xe ớn ớn sau lưng vì lạnh...ko ai ôm.cry. Thế đấy, để rồi có tình yêu thì sao? hết chuyện này đến chuyện khác, ko hoàn cảnh này cũng hoàn cảnh nọ,...rồi lại chia tay,...rồi lại bắt đầu yêu,... Hì, vốn dĩ là cuộc sống mà. Sao mưu cầu toàn mỹ được.

Thế nên mình chỉ cần 1 tình yêu mà người yêu mình "thực sự" yêu mình, yêu theo đúng nghĩa, và mình đã tìm được. Giống như 1 chuyện tình cay đắng vậy, đầy nghịch cảnh và sóng gió, mình đã cố gắng cùng người ấy vượt qua tất cả tìm đến với nhau, mình ko tính toán so đo mọi chuyện vì những thứ đó chỉ là những chướng ngại nhỏ mà mình cần vượt qua để mình biết mình có thể yêu như thế nào, để mình biết có thực sự mình yêu theo đúng nghĩa...

Mình ích kỷ, đúng vậy, mình vẫn là con người, vẫn có ích kỷ, và nó làm mình suy nghĩ nhiều, làm mình mất đi niềm tin vào tình yêu, làm mình cảm thấy lo sợ. Mình thực sự sợ vì mình đã ko dễ để có được một tình yêu như vậy. Mình ko tin người ấy hay mình ko tin vào mình? Thực sự mình ko hiểu. nó làm mình khổ tâm quá. Mình cảm thấy mâu thuẩn vì những điều mình cảm thấy mình biết và những gì người ấy nói và khẳng định với mình... Mình ko biết phải trải lòng như thế nào nữa. Mình dần cảm thấy tình yêu của mình ko còn mãnh liệt đủ để vượt qua mọi thứ nữa, giống như một liều thuốc mê vậy, làm mình cảm thấy lang mang và ko thể suy nghĩ được gì. Dường như mình cảm thấy tất cả dừng lại, hold lại,...mình ko muốn đi tiếp nữa. Đó có phải là từ bỏ đi trách nhiệm ko? Mình ko thể quyết định được, nếu cứ như thế này, thì mình sẽ điên mất, những suy nghĩ và buồn sẽ xé nát mình mất.

Còn nếu mình dừng lại tất cả thì mình cảm thấy khỏe hơn, ko phải lo nghĩ gì nhiều, cũng ko cảm thấy có quá nhiều trách nhiệm để gánh, cũng ko phải hàng ngày ngóng đợi 1 tin nhắn trong mỏi mòn. Bạn có bao giờ chờ đợi trong mỏi mòn chưa? Hết ngày này qua ngày khác,... thật khó chịu và bực bội. Chẳng có j ngoài một cảm giác mình dần dần mất đi vị trí vốn có, và tình yêu của mình dần dần rời xa mình và đi tìm một bến đỗ khác... Cố giữ tất cả tình yêu trọn vẹn cho 1 người, nhưng lại phải chờ đợi mỏi mòn ko 1 tin nhắn,...có thì cũng là như hạt mưa giữa sa mạc vậy... Có lẽ có 1 điều j đó đằng sau những cánh cửa kia, mình ko thể biết được và cũng ko thể mở được, chúng quá xa tầm tay mình, ko thể control chính bản thân thì làm sao control người khác, làm sao có thể có một mơ ước mỹ mãn? Ko biết, ngu ngơ như 1 thằng khờ, mặc ai nói gì cũng ậm ừ. Nhưng mình biết đằng sau những điều đó là những bí mật lớn. Làm sao đây? Hay là mình tự hù dọa mình, hay là mình đã nghĩ sai về người ấy? Thực sự quá nhiều mâu thuẩn. Mình muốn chấm dứt cho xong. Nhưng như vậy là mình phủ phàng và vô trách nhiệm quá. Có lẽ đôi khi mình cần phải hold lại, một thời điểm, một thời gian...để có thể chiêm nghiệm lại, để có thể nhìn lại, và nhìn thật kỹ xem có phải như mình nghĩ hay ko.

Có lẽ người ấy ko biết mình lúc nào cũng nghĩ và nhớ người ấy, lo lắng từng chút, nhưng ko hiểu lý do gì, người ấy cứ bặt tăm...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét