Anh thân yêu!!!
Màn đêm buông xuống trên 1 khung cảnh thật buồn, những hạt mưa cứ tí tách rơi ..... rơi mãi như những giọt nước mắt của em đang chảy ngược vào trái tim pé nhỏ của em. Bây giờ anh đang ở nơi đâu??? có hay rằng em nhớ anh rất nhiều........ và có bao giờ nhớ đến em hay ko??? Chắc điều đó sẽ ko xãy ra đâu anh nhỉ??? Em ngồi đây , ngồi nhớ anh, nhớ về 1 cuộc tình thầm lặng mà em đã dành cho anh, 1 cuộc tình với bao kỉ niệm vui và biết bao nhiêu kỉ niệm buồn mà em ko thể nào đếm được. Trong mắt anh em chỉ là 1 cô pé , 1 cô pé mà trên môi luôn nở những nụ cười thật tươi và chẳng biết buồn đau là gì???......nhưng anh ơi!!! anh đã lầm rồi..... đó chỉ là ...... là 1 con người thứ 2 của em mà thôi còn con người thật của em thì chứa biết bao nhiêu suy nghĩ , bao nổi buồn cứ bám lấy trái tim em thì làm sao mà em có thể vui vẻ như con người thứ 2 của em đây. Em làm thế vì em ko muốn mọi người xung quanh em phải lo lắng cho em , em muốn họ luôn thấy em tươi cười và xem em là 1 người vui vẻ ko có đau buồn.......... dù sau lưng những nụ cười đó là những giọt nước mắt mặn chát.
Cuộc đời em cứ tưởng như ko còn niềm vui như lúc xưa em đã có nhưng từ khi anh bước ngang cuộc đời em ............... đã cho em ánh sáng...... niềm vui.......mà em đã hằng ao ước được như thế. Dù em biết rằng trong mắt anh em chỉ là 1 cô pé nhưng cô pé này đã yêu...... yêu anh ngang từ lần đầu ta gặp gỡ, những lúc bên anh em cảm thấy bao nổi buồn cứ tan biến đi và em chỉ biết rằng anh là người đem cho em cảm giác vui vẻ như thế. Rồi 1 ngày kia khi em biết em nên nói ra những gì em cần phải nói thì đó cũng là ngày em buồn nhất trong thời gian em quen anh cho đên bây giờ. Anh đã tỏ ra lạnh nhạt với em , anh ko còn cười nói với em như lúc trước........ em buồn em đã buồn rất nhiều và như thế em đã hạn chế gặp anh hơn . Để rồi vài ngày sau em nghe người bạn em nói với em rằng mấy ngày em ko gặp anh thì anh đã hỏi rằng" pé ấy đâu rồi" câu hỏi đó có ý nghĩa gì hả anh???
Anh quan tâm em ???.....rồi em đã gặp lại anh ánh mắt anh khi nhìn thấy em có vẻ ngượng ngùng , bối rối......... em biết anh đang nghĩ gì??? Em biết giữa em và anh có 1 khoảng cách về tuổi tác rất lớn nhưng em nào chú trọng chuyện đó đâu anh??? Khi em quyết định nói tất cả tâm sự của em cho anh biết thì em đã gạt đi vấn đề đó rồi nhưng em biết anh ko thể gạt vấn đề đó qua 1 bên như em. Cũng vì khoảng cách đó đã khiến em và anh ko thể đến với nhau, anh thì chỉ biết quan tâm em 1 cách lặng lẽ còn em .....thì em chỉ biết nhìn anh mà nuốt nước mắt vào trái tim pùn.
1 cuộc tình pùn ........ vì sao em yêu anh mà em phải nhắm mắt làm ngơ??? vì sao anh quan tâm em nhưng trước mặt em thì anh lại tỏ ra lạnh nhạt như thế??? Thì thôi em cứ nhắm mắt làm ngơ nhìn anh còn anh thì cứ lạnh nhạt với em khi em bên cạnh anh mà thôi...
Màn đêm buông xuống trên 1 khung cảnh thật buồn, những hạt mưa cứ tí tách rơi ..... rơi mãi như những giọt nước mắt của em đang chảy ngược vào trái tim pé nhỏ của em. Bây giờ anh đang ở nơi đâu??? có hay rằng em nhớ anh rất nhiều........ và có bao giờ nhớ đến em hay ko??? Chắc điều đó sẽ ko xãy ra đâu anh nhỉ??? Em ngồi đây , ngồi nhớ anh, nhớ về 1 cuộc tình thầm lặng mà em đã dành cho anh, 1 cuộc tình với bao kỉ niệm vui và biết bao nhiêu kỉ niệm buồn mà em ko thể nào đếm được. Trong mắt anh em chỉ là 1 cô pé , 1 cô pé mà trên môi luôn nở những nụ cười thật tươi và chẳng biết buồn đau là gì???......nhưng anh ơi!!! anh đã lầm rồi..... đó chỉ là ...... là 1 con người thứ 2 của em mà thôi còn con người thật của em thì chứa biết bao nhiêu suy nghĩ , bao nổi buồn cứ bám lấy trái tim em thì làm sao mà em có thể vui vẻ như con người thứ 2 của em đây. Em làm thế vì em ko muốn mọi người xung quanh em phải lo lắng cho em , em muốn họ luôn thấy em tươi cười và xem em là 1 người vui vẻ ko có đau buồn.......... dù sau lưng những nụ cười đó là những giọt nước mắt mặn chát.
Cuộc đời em cứ tưởng như ko còn niềm vui như lúc xưa em đã có nhưng từ khi anh bước ngang cuộc đời em ............... đã cho em ánh sáng...... niềm vui.......mà em đã hằng ao ước được như thế. Dù em biết rằng trong mắt anh em chỉ là 1 cô pé nhưng cô pé này đã yêu...... yêu anh ngang từ lần đầu ta gặp gỡ, những lúc bên anh em cảm thấy bao nổi buồn cứ tan biến đi và em chỉ biết rằng anh là người đem cho em cảm giác vui vẻ như thế. Rồi 1 ngày kia khi em biết em nên nói ra những gì em cần phải nói thì đó cũng là ngày em buồn nhất trong thời gian em quen anh cho đên bây giờ. Anh đã tỏ ra lạnh nhạt với em , anh ko còn cười nói với em như lúc trước........ em buồn em đã buồn rất nhiều và như thế em đã hạn chế gặp anh hơn . Để rồi vài ngày sau em nghe người bạn em nói với em rằng mấy ngày em ko gặp anh thì anh đã hỏi rằng" pé ấy đâu rồi" câu hỏi đó có ý nghĩa gì hả anh???
Anh quan tâm em ???.....rồi em đã gặp lại anh ánh mắt anh khi nhìn thấy em có vẻ ngượng ngùng , bối rối......... em biết anh đang nghĩ gì??? Em biết giữa em và anh có 1 khoảng cách về tuổi tác rất lớn nhưng em nào chú trọng chuyện đó đâu anh??? Khi em quyết định nói tất cả tâm sự của em cho anh biết thì em đã gạt đi vấn đề đó rồi nhưng em biết anh ko thể gạt vấn đề đó qua 1 bên như em. Cũng vì khoảng cách đó đã khiến em và anh ko thể đến với nhau, anh thì chỉ biết quan tâm em 1 cách lặng lẽ còn em .....thì em chỉ biết nhìn anh mà nuốt nước mắt vào trái tim pùn.
1 cuộc tình pùn ........ vì sao em yêu anh mà em phải nhắm mắt làm ngơ??? vì sao anh quan tâm em nhưng trước mặt em thì anh lại tỏ ra lạnh nhạt như thế??? Thì thôi em cứ nhắm mắt làm ngơ nhìn anh còn anh thì cứ lạnh nhạt với em khi em bên cạnh anh mà thôi...
<sưu tầm>
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét